(81)
- Diệp Diệp, em khóc sao?
Chỉ một câu này của Cung Mặc cũng khiến tâm tư Thượng Quan Diệp chấn động. Không xong rồi, hắn nhìn ra rồi sao?
Ngay lúc này Thượng Quan Diệp thật muốn bỏ chạy, nhưng lập tức bị Cung Mặc kéo tay lại. Hắn một tay cũng có thể dễ dàng kéo cô về phía mình, tránh việc cô giẫy giụa, hắn đã ôm chặt lấy cô.
Thượng Quan Diệp hốt hoảng, vòng tay của Cung Mặc vô cùng nóng bỏng, giống như giọng kìm đang kìm chặt lấy cô. Cô như con thú bất lực, muốn chạy nhưng không thể chạy được.
Nước mắt cũng không kìm được mà rơi xuống từng giọt, hai mắt cô đỏ hoe khiến cho Cung Mặc đau lòng. Hắn đưa tay lên lau nước mắt cho cô:
- Sao em khóc, là ai bắt nạt em?
- Không...không có gì hết. Tại vì...
Thượng Quan Diệp tay chân luống cuống, cô không biết nên giải thích sao cho vừa. Cung Mặc là một người rất đa nghi, hắn sẽ tin lời nói dối của cô chắc?
- Diệp Diệp, em khóc tôi rất đau lòng. Vậy nên hãy nín đi.
Cung Mặc kiên nhẫn dỗ dành cô, lần đầu tiên trong đời hắn làm vậy với một người phụ nữ, mặc dù trước kia hắn và Hiên Viên Tuyết từng là người yêu của nhau. Nhưng trước kia hắn cũng chưa bao giờ làm thế này đối với Hiên Viên Tuyết cả.
Thượng Quan Diệp càng cảm thấy tủi thân hơn, nước mắt không ngừng chảy. Đây cũng là lần đầu tiên cô trở nên yếu đuối như vậy khi ở trước mặt Cung Mặc. Thật đáng xấu hổ.
- Chủ thượng, em không sao. Em đi trước đây...a!
Cung Mặc không những không cho Thượng Quan Diệp đi, ngược lại còn ôm chặt lấy cô. Hắn xoa xoa đầu cô như đang an ủi vỗ về đứa trẻ nhỏ:
- Diệp Diệp, ở lại bên tôi, để tôi ôm em một chút.
Thượng Quan Diệp càng kinh ngạc hơn, nhưng rồi cô cũng không cố giẫy giụa nữa, ngoan ngoãn để cho Cung Mặc ôm mình. Dù cô có là một sát thủ chuyên nghiệp, có mạnh mẽ tới đâu thì suy cho cùng cô cũng chỉ là một người phụ nữ mà thôi. Cung Mặc, liệu hắn có biết rằng hắn càng làm vậy càng khiến cô đau đớn thêm không? Nếu đã không yêu cô, vậy thì hắn hãy lạnh lùng dứt khoát đi, tại sao phải gieo hy vọng cho cô cơ chứ? Tại sao hắn lại đối xử dịu dàng với cô như vậy, để rồi cô lầm tưởng.
- Diệp Diệp.
Bầu không gian tĩnh lặng vô cùng, đột nhiên Cung Mặc cất tiếng phá vỡ bầu không gian yên tĩnh đó.
- Hửm. - Thượng Quan Diệp khẽ trả lời.
Nhưng rồi cô không nghe thấy Cung Mặc nói gì cả, chỉ cảm giác như là hắn đang siết chặt lấy cô hơn mà thôi.
Cung Mặc lần đầu tiên trong đời có loại cảm xúc như này, loại cảm xúc này dâng trào mãnh liệt trong hắn, khiến cho hắn khó chịu vô cùng. Hắn cũng không biết mình đang bị làm sao đây nữa, chỉ là hắn muốn ôm cô mà thôi...
Bóng đêm dần trở nên mị hoặc...
Ngự Uyển Viên dần chìm trong giấc ngủ. Trong phòng, hình ảnh đôi nam nữ đang âu yếm ôm nhau ngủ trông thật hạnh phúc.
Trầm Uyển vẫn không sao nhắm mắt được, cô cảm thấy hôm nay cứ giống như mơ vậy. Dù có nằm mơ cô cũng chưa bao giờ dám nghĩ đến chuyện cô cùng với Ngự Trầm Quân có thể danh chính ngôn thuận mà đến với nhau như hiện giờ. Lòng cô cũng sinh ra một chút lo sợ, cô sợ đây chỉ là một giấc mơ, khi tỉnh lại thì không còn thấy gì nữa...
Thấy Trầm Uyển vẫn mở mắt không ngủ, Ngự Trầm Quân lo lắng hỏi:
- Sao vậy, em thấy khó chịu ở đâu sao?
Chẳng nhẽ em bé trong bụng lại nghịch ngợm khiến cho cô không ngủ được? Về chuyện này, Ngự Trầm Quân thừa nhận rằng mình vô cùng ngốc nghếch, hắn không biết phải làm sao để cô dễ chịu hơn nữa, đành vươn tay ôm chặt lấy cô. Hắn cúi xuống ôn nhu hôn lên trán cô.
Trầm Uyển nhẽ nhắm mắt hưởng thụ hạnh phúc, cô lắc lắc đầu:
- Ngự Trầm Quân, liệu đây không phải là giấc mơ chứ? Em rất sợ khi tỉnh dậy, anh của bây giờ sẽ biến mất, tất cả mọi thứ cũng sẽ biến mất...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...