(65)
Nghe câu nói của Ngự Trầm Quân, Cung Mặc cũng chẳng mấy bất ngờ. Bởi vì buổi gặp mặt ngày hôm nay, mục đích chính là bàn về chuyện của các hậu bối. Mà hai nhân vật chính ngày hôm nay, chính là Trầm Uyển và Harvey. Tại bữa tiệc của Chu Khiết ngày hôm đó, chính miệng Harvey nói với Cung Mặc là cậu ta muốn theo đuổi Trầm Uyển cơ mà.
Harvey chỉ nhỉn Trầm Uyển chằm chằm, Trầm Uyển cũng nhìn cậu ta.
- Được rồi, nếu Ngự tổng đã nói như vậy rồi thì không ai có thể thay đổi được quyết định đó.
Câu nói của Cung Mặc khiến cho Harvey bất mãn, nhân vật nam chính im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng:
- Cậu, sao cậu lại nói như vậy chứ? Cháu thực sự thích Trầm Uyển, cháu muốn theo đuổi cô ấy.
Câu nói của Harvey còn khiến cho Trầm Uyển kinh sợ hơn nữa. Dám ở trước mặt Ngự Trầm Quân mà nói những lời đó, bộ Harvey cậu ta bị điên rồi sao?
Ngự Trầm Quân sẽ giết cậu ta mất!
Đáy mắt Ngự Trầm Quân càng thêm lạnh lẽo. Đôi mắt chim ưng sắc bén nhìn Harvey chằm chằm, mang theo tia nguy hiểm chết chóc.
Trầm Uyển có thể cảm nhận được nguy hiểm đang rình rập. Mặc dù cô không hề có tình cảm gì đối với Harvey, nhưng chí ít ra thì cô cũng coi cậu ta như bạn của mình. Với lại cô không thể trơ mắt nhìn bạn mình, vì mình mà gặp nguy hiểm được.
Cô liền níu lấy tay áo vest sang trọng của Ngự Trầm Quân, mặt nhăn nhó:
- Cha nuôi...con thấy mệt quá. Hay chúng ta về thôi...
Ngự Trầm Quân rời tầm mắt lạnh lẽo khỏi Harvey, ánh mắt cũng dịu đi khi nhìn cô. Hắn xoa xoa mái tóc xoăn mềm mượt của cô:
- Vậy em nói xem, em có thích cậu ta hay không?
Giọng nói của Ngự Trầm Quân tuy trầm thấp, nhưng câu nói vừa rồi Cung Mặc và Harvey ngồi đối diện cũng có thể dễ dàng nghe thấy. Harvey dường như có chút kích động, vừa định mở miệng nói gì đó thì ngay lập tức bị Cung Mặc ngăn lại.
Trầm Uyển không hề đắn đo suy nghĩ, lập tức lắc đầu:
- Không thích, con không thích cậu ta.
Câu nói của cô như sét đánh ngang tai Harvey, dù vậy, cậu ta cũng không thể bỏ cuộc thế này được. Người phụ nữ duy nhất khiến cho cậu ta có cảm giác, làm sao mà có thể buông tay?
Ngự Trầm Quân dường như hài lòng với câu trả lời của Trầm Uyển, hắn liền ôm eo cô đứng dậy.
- Được rồi, hôm nay nói chuyện tới đây thôi. Uyển của tôi nói không thích cậu, hi vọng cậu hãy biết điều một chút. Không hẹn gặp lại.
Nói rồi hắn ôm eo Trầm Uyển bước ra khỏi quán bar náo nhiệt. Bước ra ngoài, tiếng nhạc xập xình sôi động khiến cô hơi nhức đầu. Vì thế cô hoàn toàn tựa vào Ngự Trầm Quân, để mặc cho hắn đỡ mình ra khỏi bar. Nhìn thấy cô ngoan ngoãn như một chú mèo nhỏ nằm gọn trong vòng tay hắn, hắn vô cùng hài lòng.
Bên trong bar, Cung Mặc vẫn thong thả nhấp một ngụm rượu vang. Harvey cảm thấy bất mãn, không nhịn được cậu ta liền lên tiếng:
- Cậu...
- Dẹp đi, trên thế giới này có biết bao nhiêu phụ nữ, sao cứ nhất thiết phải là Ngự Trầm Uyển đó hả?
Có đánh chết Cung Mặc này, hắn cũng không đồng ý "kết thông gia" với Ngự Trầm Quân.
Harvey còn định nói gì thêm thì bị Thượng Quan Diệp ngăn lại:
- Thiếu gia, không nên cố thay đổi quyết định của chủ thượng.
Đi theo Cung Mặc đã lâu, đương nhiên Thượng Quan Diệp hiểu rất rõ tính cách của hắn. Dù cho Harvey có cố thuyết phục như thế nào đi chăng nữa, cũng chỉ có một kết quả đó mà thôi.
...
Trở về Ngự Uyển Viên, Trầm Uyển cảm thấy đỡ hơn nhiều. Không khí trong lành, không còn giống với sự ngột ngạt trong bar nữa. Ngự Trầm Quân vẫn ôm eo cô, cùng cô bước lên phòng.
- Bây giờ em cảm thấy thế nào rồi?
Ngự Trầm Quân quan tâm hỏi, điều này khiến cho Trầm Uyển hơi bất ngờ. Cô lắc lắc đầu:
- Con cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi ạ.
- Uyển...tôi muốn em, ngay bây giờ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...