(3)
Ai vì ai mà nhung nhớ?
Ai vì ai mà yêu thương?
...
8 năm sau...
Tại thành phố Las Vegas, tiểu bang Nevada. Las Vegas là một thành phố ăn chơi khét tiếng được dựng nên để trở thành tụ điểm giải trí hàng đầu thế giới, là nơi tham quan cho các khách du lịch trên toàn cầu về đây chiêm ngưỡng. Không chỉ có những sòng bạc, mà còn có sự náo nhiệt ngày đêm của các buổi trình diễn đẳng cấp, cùng với những kiểu thiết kế khách sạn, khu nghỉ dưỡng vô cùng độc đáo. Tất cả đã biến nơi này trở thành nơi xa hoa bậc nhất và được mệnh danh là thành phố không bao giờ ngủ.
Thành phố xinh đẹp này còn được mệnh danh là "thành phố xa hoa và tội lỗi", thế mà Ngự Uyển Viên lộng lẫy xa hoa tọa lạc ở trung tâm thành phố Las Vegas lại giống như một thiên đường riêng giành cho công chúa nhỏ vậy.
Với cấu trúc độc đáo được thiết kế đặc biệt, toàn bộ biệt thự nằm giữa biển hoa tulip màu sắc, bên trong biệt thự là một tòa lâu đài công chúa màu hồng, khác xa hoàn toàn với vẻ ngoài ăn chơi xa xỉ của Las Vegas.
Buổi sáng, ánh nắng mặt trời ấp áp chiếu vào một cô bé chừng 8 tuổi mặc váy công chúa màu hồng phấn lộng lẫy đang chạy nhảy giữa biển hoa tulip, đằng sau là một người đàn ông tuấn tú hoàn mĩ đang đuổi theo. Khuôn mặt điển trai toát lên ý cười.
- Uyển, chậm thôi.
- Cha nuôi, sao người lại chạy chậm vậy, đuổi theo con nè.
Ngự Trầm Uyển lè lưỡi với cha nuôi rồi nhanh chóng chạy đi, Ngự Trầm Quân bất lực lắc lắc đầu. Con bé này càng lớn càng tinh nghịch, ở đâu cũng có thể chạy nhảy được.
Đúng lúc đó, một người đàn ông mặc áo vest lịch sự xuất hiện cúi đầu trước mặt Ngự Trầm Quân.
- Ông chủ, tìm được người rồi ạ. Lại có một tên chán sống trốn nợ nữa.
Người đàn ông đang báo cáo chính là Vũ, trợ thủ đắc lực nhất của Ngự Trầm Quân, anh ta nói giống như điều này là điều hiển nhiên thường xuyên lặp lại.
Ánh mắt Ngự Trầm Quân lóe lên tia rét lạnh, không còn sự yêu thương nuông chiều như ban nãy nữa. Hắn nhếch môi cười lạnh, trầm thấp cất giọng:
- Đưa hắn tới biệt thự, phải nhớ, không được làm kinh động tới tiểu thư.
- Tuân lệnh ông chủ.
Vũ nói rồi ánh mắt lơ đãng liếc nhìn cô bé nhỏ nhắn dễ thương đang chạy tung tăng ở phía trước, đáy mắt vẫn không gợn sóng. Chỉ là, anh ta không hiểu tại sao ông chủ của mình lại có hứng thú muốn nuôi dưỡng đứa trẻ đó?
Ngự Trầm Quân chậm rãi tiến lại về phía Ngự Trầm Uyển đang chạy, một tay dễ dàng bắt lấy cô bé:
- Cha nuôi!
Ngự Trầm Uyển cười toe toét, cô bé biết kiểu gì cha nuôi cũng đuổi kịp mình mà. Khuôn mặt xinh xắn cùng nụ cười tươi tắn dưới ánh nắng mặt trời càng khiến cho vẻ đẹp của cô bé thêm phần kiều mị. Tuy mới 8 tuổi, nhưng có thể nhận thấy rằng Ngự Trầm Uyển tương lai sẽ là một mĩ nhân tuyệt sắc khuynh thành.
- Uyển, tới giờ học rồi. Một lát nữa gia sư của con sẽ tới, ngoan ngoãn ngồi trong phòng học cho ta.
Ngự Trầm Quân nghiêm nghị nhìn Trầm Uyển, nhưng đáy mắt có phần dịu dàng hơn khi nãy. Vừa nói, hắn vừa đưa tay lên vuốt ve mái tóc mềm mại như tơ của Trầm Uyển.
- Vâng ạ.
Trầm Uyển lập tức gật đầu, sau đó Ngự Trầm Quân nắm lấy tay cô bé bước vào biệt thự. Bàn tay to lớn nhưng không có chút ấm áp nào nắm lấy tay cô, nhưng cô thực sự đã quen với cái nhiệt độ lạnh lẽo này rồi, chỉ cảm thấy mỗi lần được cha nuôi nắm tay, cô vô cùng hạnh phúc.
Căn biệt thự rộng lớn này, phải nói là tòa lâu đài mới đúng. Quan trọng là, khi bước vào phòng thì tất cả âm thanh ở bên ngoài sẽ không thể lọt vào bên trong. Hay còn nói theo cách khác là hệ thống cách âm của biệt thự rất tốt, căn bản là nếu Ngự Trầm Quân có làm việc xấu ở đây, Trầm Uyển cũng không hề hay biết gì hết.
Nhưng Ngự Trầm Quân vẫn lo sợ Trầm Uyển sẽ phát hiện ra điều gì đó không nên thấy nên đã gọi gia sư riêng của cô bé đến trước 30 phút.
...
Căn phòng cao nhất của biệt thự, nằm ở cuối hành lang tối tăm lạnh lẽo. Nơi đây trước giờ nếu không được sự cho phép của Ngự Trầm Quân thì không ai được phép tiến vào, ngay cả Trầm Uyển cũng không được.
Một nhóm vệ sĩ áo đen đang áp giải một người đàn ông ốm yếu vào căn phòng lạnh lẽo này. Người đàn ông không ngừng run rẩy sợ hãi, khi thì cầu xin tha mạng. Nhưng đám vệ sĩ vẫn không chút cảm xúc, mở cửa ra và ném người đàn ông đó vào phòng.
Căn phòng nồng nặc mùi chết chóc cùng với sự nguy hiểm chết người.
Ngự Trầm Quân ngồi ở giữa sofa, tay cầm điếu sì gà Cuba thượng hạng, làn khói mờ mờ ảo ảo quanh quẩn bên khuôn mặt điển trai cương nghị của hắn, hiện lên như một vị thần tối cao đang phán tội kẻ đáng chết. Môi mỏng khẽ nhếch lên đầy nguy hiểm, ánh mắt sắc lạnh chứa đựng sự chết chóc nhìn thẳng vào người đàn ông đang quỳ trước mặt như một tên tiểu nhân.
- Ngự...Ngự tiên sinh, xin tha mạng. Lần...lần sau tôi không dám như thế nữa đâu...
Người đàn ông đang quỳ phát giác được đôi mắt chim ưng lạnh như băng đang nhìn mình chằm chằm, liền dập đầu cầu xin tha mạng.
Ngự Trầm Quân khẽ nhếch môi cười lạnh, tiếng cười quỷ dị vang lên như quỷ Satan đòi mạng, lạnh lẽo như địa ngục hồng trần.
- Tha?
Hắn chỉ vẻn vẹn nói một chữ, ngữ điệu bình thản hết sức khiến cho người đàn ông đó càng phát giác được sự nguy hiểm đang rình rập. Hai chân thon dài của Ngự Trầm Quân được bọc trong quần âu sang trọng vắt lên, tư thế lười biếng như đang ngồi xem kịch.
- Người đâu! Tra tấn!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...