Điên Tình

(28)

Bàn tay cô bị Ngự Trầm Quân nắm lên, áp vào mặt mình. Chạm vào da thịt nhẵn bóng không một chút tì vết của hắn khiến cô hơi giật mình muốn rút tay lại. Hai má cô ửng hồng lên.

- Nói xem, giống giả chỗ nào, hả?

Ngự Trầm Quân không cho phép cô rút tay mình, ngược lại còn nắm chặt hơn. Cô bối rối, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt đẹp trai yêu nghiệt kia.

- Không...không giống giả...

Cô vẫn muốn rút tay lại. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
2. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
3. Sau Khi Kết Hôn Với Luật Sư Mạnh
4. Chú! Xin Ký Đơn!
=====================================

Ngự Trầm Quân nghe câu trả lời của cô, cong môi mỉm cười hài lòng. Hắn nắm tay cô, rời khỏi má mình, đưa đến trước miệng khẽ cắn.

- Đêm qua, em rất nhiệt tình.


Lời nói vô cùng mờ ám khiến cô đỏ mặt. Cô không dám ngẩng đầu nhìn hắn. Ý tứ của hắn cô rất rõ, vội vã từ chối:

- Cha nuôi, con...tới tháng.

Vội bịa bừa một lí do nào đó để né tránh việc xảy ra quan hệ thân mật với Ngự Trầm Quân. Lời nói của bác sĩ, tới giờ vẫn còn văng vẳng bên tai cô. May mà khi nãy, cô có nhờ y tá lấy ít thuốc tránh thai khẩn cấp để uống vào. Mỗi lần quan hệ cùng hắn, không có sử dụng biện pháp tránh thai an toàn, cô vô cùng lo sợ.

Ngự Trầm Quân nghe cô nói vậy cũng không chút nghi ngờ gì, bởi sáng nay nghe Vũ nói cô bị đau bụng. Phụ nữ khi tới tháng, thường đau bụng dưới.

Vì thế nên hắn đưa tay xuống chạm vào bụng cô, khẽ xoa xoa.

- Đỡ hơn nhiều chưa?

Cô đỏ mặt trước hành động quá dỗi thân mật của hắn, liền gật đầu qua loa:

- Đỡ hơn nhiều rồi. Cha nuôi, con muốn xuất viện.

Trầm Uyển lí nhí nói, sợ hắn sẽ tức giận nên chỉ lặng im quan sát biểu cảm trên khuôn mặt hắn. Nhưng hắn lập tức gật đầu không chút tức giận như cô đoán:

- Được, chúng ta về nhà.

Ngự Trầm Quân dắt tay cô xuống làm thủ tục xuất viện rồi ra về. Trên đường về, Trầm Uyển im lặng không nói gì cả, cô chỉ hướng mắt ra nhìn phía bên ngoài, nhìn cảnh vật xung quanh xa dần theo di chuyển của xe.

Ngự Trầm Quân liếc nhìn cô, quan tâm hỏi:

- Muốn ăn gì đó không?

Trầm Uyển im lặng nhìn bên ngoài, nghĩ tới sự việc xảy ra ngày hôm trước, đi ăn mà vẫn bị quấy rầy làm phiền như vậy, cô không thích một chút nào. Cô sợ, sẽ gặp những phụ nữ trước kia từng có quan hệ với cha nuôi, thậm chí là mấy ngày nay. Cha nuôi là một người đàn ông quyền lực, mọi thứ trên người đều hấp dẫn phụ nữ, không ai là không bị mê mẩn bởi tiền tài, danh vọng mà hắn cho cả. Ngay cả bản thân cô, cũng không thể nào cưỡng lại được sức hấp dẫn đó.

- Con muốn về nhà.

Mãi một lúc sau, Trầm Uyển mới lí nhí trả lời. Ngự Trầm Quân gật đầu, phóng thẳng xe về Ngự Uyển Viên. Tuy cô nói không ăn gì nhưng hắn vẫn kêu đầu bếp làm mấy món mềm mà cô thích ăn nhất.

Dắt tay cô vào căn phòng màu hồng hồi nhỏ của cô, hắn bắt cô nằm xuống giường, đắp chăn lại.

- Mệt thì ngủ đi. Lát nữa tỉnh lại mà thấy đói, cứ nói với tôi.

- Vâng, cha nuôi.

Trầm Uyển ngoan ngoãn gật đầu. Những lúc Ngự Trầm Quân dịu dàng hết mực, cô không thể không rung động. Trái tim cô, thậm chí còn liên tục đập loạn nhịp. Khác với vẻ điên cuồng của ngày hôm qua, Ngự Trầm Quân này mới giống cha nuôi mà cô từng quen biết.


Ngự Trầm Quân thấy cô yên tâm nhắm mắt, liền bước ra ngoài.

- Cha nuôi!

Bước tới ngoài cửa thì Ngự Trầm Quân nghe thấy tiếng Trầm Uyển lí nhí gọi lại. Cô nắm chặt lấy chăn màu hồng, che che trước mặt. Đợi Ngự Trầm Quân bước lại gần cô, cô mới dám nói tiếp:

- Con...con và Harvey thật sự không có quan hệ gì cả. Lần đầu của con...là cho cha nuôi!

Hôm nay nghe những lời mà bác sĩ nói, cô vô cùng kinh sợ, nhưng cũng có chút vui mừng. Bởi vì lời nói đó giúp cô được minh oan, sự thật vẫn là lần đầu của là cô trao cho hắn. Cô không muốn hắn hiểu lầm, nên mới giải thích như vậy.

Đáy mắt Ngự Trầm Quân khẽ chấn động, nhưng nhanh chóng được che đậy bởi vẻ ngoài bình tĩnh, dường như cũng có chút thờ ơ.

- Ngủ đi.

- Cha nuôi không tin con sao?

Cô lo lắng, có chút hoảng sợ hỏi. Cô biết như vậy rất khó tin, nhưng cô chỉ nói sự thật mà thôi.

- Bác sĩ nói là...

Trầm Uyển bí bách, định nói ra những lời mà bác sĩ nói với cô. Nhưng đang nói đến nửa, cô chợt nhận ra rằng, nói ra những lời này còn xấu hổ hơn rất nhiều. Ai lại tự mình đi giải thích như vậy chứ? Thiết nghĩ, chỉ có mình cô mới ngốc như vậy thôi. Vốn dĩ nói mà không có bằng chứng xác thực, cũng chẳng ai tin.

- Nói gì?

Ngự Trầm Quân nheo mắt nhìn cô, kiên nhẫn chờ cô nói vế tiếp. Nhưng chỉ thấy cô lắc lắc đầu:

- Không có gì. Cha nuôi cũng nên nghỉ sớm đi.


Cô nói rồi chùm chăn lên đầu, tủi thân vô cùng. Cái cảm giác dù có giải thích nhưng đối phương lại không tin, vô cùng khó chịu.

Nhưng đột nhiên chăn bông ấm áp được lật ra, Ngự Trầm Quân nằm xuống bên cạnh, vòng tay ôm lấy cả cơ thể nhỏ của cô. Hắn siết chặt tay, dường như sợ nếu buông tay sẽ mất cô mãi mãi.

Cảm nhận được vòng tay ấm áp, cùng với mùi nước hoa nhè nhẹ thoang thoảng bên khoang mũi. Trầm Uyển sống mũi cay cay, cô dụi đầu vào lồng ngực ấm áp của hắn.

- Cha nuôi...

- Hửm?

- Bên ngoài cha có nhiều phụ nữ lắm hả?

- Hỏi làm gì?

- Không có gì.

- Ngủ đi, bé ngốc này.

Ngự Trầm Quân ôm chặt cô, khẽ cúi đầu xuống hôn lên trán cô rồi nhắm mắt lại. Trầm Uyển mở to mắt vì bất ngờ, rồi lại cảm thấy trong lòng ngọt ngào.

Cô cười tủm tỉm, cũng vòng tay ôm chặt lấy hắn rồi nhắm mắt.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui