(108)
[...]
- Chủ thượng...
Sau khi nhìn Trầm Uyển thật sự đi khỏi, Thượng Quan Diệp mới thở phào nhẹ nhõm. Cô nhanh chóng trở về báo cáo với Cung Mặc, nếu không thì hắn ta sẽ nghi nhờ mất. Chỗ nhà vệ sinh cũng cách rất xa chỗ Cung Mặc, nên chắc sẽ không bị phát hiện gì đâu nhỉ?
Cung Mặc liền liếc nhìn Thượng Quan Diệp, lập tức phát hiện ra điều bất thường. Đó là...Trầm Uyển đâu rồi?
Thượng Quan Diệp vội vã quỳ xuống:
- Chủ thượng, tiểu thư đã bỏ trốn rồi ạ. Là thuộc hạ vô dụng.
Cung Mặc là một người rất đa nghi, liệu hắn ta có tin lời mà Thượng Quan Diệp nói hay không? Nhưng dù thế nào đi chăng nữa, cô cũng muốn liều mạng thử một lần.
Mà cho dù Cung Mặc có nổi cơn thịnh nộ, cô cũng đã chuẩn bị tâm lí sẵn rồi.
Quả nhiên, sau khi nghe những lời mà Thượng Quan Diệp nói, sắc mặt Cung Mặc lập tức thay đổi, báo trước là cơn thịnh nộ của hắn sắp ập tới.
- Phải không? Diệp Diệp, rõ ràng em đang nói dối tôi?
Nuôi Thượng Quan Diệp từ năm cô 8 tuổi cho đến khi cô trở thành thiếu nữ 19 tuổi, cô nói dối, chẳng nhẽ hắn không biết? Cung Mặc chỉ cần nhìn lướt qua đã có thể thấu hiểu được tâm tư của Thượng Quan Diệp, một người giỏi nhìn thấu lòng người như vậy sao có thể bị lừa được chứ?
Thượng Quan Diệp biết mình chẳng thể nào chối cãi được nữa, đành thừa nhận:
- Chủ thượng...xin chủ thượng trách phạt Diệp Diệp...
Người giỏi nhìn thấu tâm tư của người khác như Cung Mặc, thế mà lại không nhận ra rằng, cô cũng rất thích hắn. Thậm chí, cô còn có tình cảm với hắn từ lâu lắm rồi. Nếu trước kia là cô không nhận ra, thì bây giờ, cô xin thừa nhận...
Thừa nhận rằng mình không thể không rung động trước hắn. Cách hắn đối xử với cô, quan tâm cô, thậm chí còn thường xuyên tự tay chăm sóc cô lúc cô ốm nặng, tất cả đều là sự đối xử đặc biệt nhất trong tất cả các đám thuộc hạ. Vậy mà, hắn lại khiến cho cô lỡ hiểu lầm, hắn có biết càng dây dưa không rõ như vậy, cô cảm thấy rất không thoải mái không?
Không biết lần này, Cung Mặc định xử lí Thượng Quan Diệp như thế nào? Hắn ra sẽ giết cô sao?
Cung Mặc nheo con mắt hẹp dài nhìn cô, ánh mắt lóe lên tia chết chóc. Hắn lập tức đứng dậy bước từng bước về phía Thượng Quan Diệp. Theo từng bước của Cung Mặc, Thượng Quan Diệp khẽ run sợ thêm một chút nữa. Nhưng cô cũng chỉ quỳ yên một chỗ mà không dám động đậy.
- Á?
Thượng Quan Diệp nhất thời hoảng loạn khi đột ngột Cung Mặc một tay kéo cô lên, giam chặt cô trong vòng tay hắn. Không hề có báo trước, một nụ hôn như trận cuồng phong trong Cung Mặc ập tới...
Thượng Quan Diệp trợn trừng mắt kinh hãi, Cung Mặc không phải là đang hôn cô, mà là đang hung hăn cắn mạnh đôi môi đáng thương của cô, trừng phạt cô.
- Ưm...
Từ nhỏ tới lớn, chưa bao giờ Thượng Quan Diệp nhìn thấy Cung Mặc phẫn nộ cực điểm như bây giờ. Cô hoảng sợ, khẽ vùng vẫy giẫy giụa. Nhưng ngược lại hành động của cô càng khiến cho Cung Mặc tức giận hơn.
Nhà hàng hôm nay đã được Cung Mặc bao rồi, cho nên hiện giờ cũng chỉ có mình Cung Mặc và Thượng Quan Diệp. Tất cả nhân viên không ai dám bước vào chỗ này nửa bước.
Cung Mặc cuối cùng cũng buông tha cho bờ môi cô. Thượng Quan Diệp thở dốc, cố hít lấy chút oxi ít ỏi. Cô cứ nghĩ như thế là đã xong rồi...nhưng không.
Cung Mặc lại trườn xuống cắn cổ cô một cái thật mạnh, máu tươi chảy ra tràn ngậm trong khoang miệng hắn. Ghé nào tai cô, hắn cất giọng lạnh lẽo:
- Không trừng phạt em, có phải em nghĩ tôi sẽ không làm gì em không? Diệp Diệp, ngàn vạn lần đừng thách thức tôi.
Cung Mặc một tay kéo khăn trải bàn, lập tức đồ ăn trên bàn ăn đều bị đổ vỡ xuống sàn nhà. Hắn nhấc Thượng Quan Diệp, đè cô lên bàn ăn.
Thượng Quan Diệp hoảng loạn vô cùng, chủ thượng rốt cuộc muốn làm gì cô?
- Đừng...chủ thượng...em biết sai rồi mà...ưm...
Câu nói còn chưa dứt thì một lần nữa cô lại bị Cung Mặc dùng miệng chặn lại, hắn cắn mạnh lên môi đáng thương của cô tới nỗi máu tươi chảy ra.
Thượng Quan Diệp rốt cuộc cũng không chịu nổi, cô bật khóc nức nở.
- Đừng...chủ thượng...hic...
Trong nháy mắt, Thượng Quan Diệp rõ ràng nhìn thấy con ngươi Cung Mặc dần chuyển thành đỏ, ngay cả...răng nanh cũng dài ra...
A, chuyện gì thế này?
Cung Mặc lúc này tựa như dã thú mất kiểm soát, hoàn toàn bỏ những lời cầu xin nức nở của Thượng Quan Diệp ở ngoài tai.
Xoạt!
- Đừng...đừng mà...ưm...
...
Hồi tưởng lại những chuyện xảy ra của một tiếng trước, Cung Mặc không khỏi đau đầu:
"Mình rốt cuộc bị làm sao cơ chứ, tại sao lại trở nên mất kiểm soát như vậy?"
Cung Mặc đứng ngồi không yên trước phòng cấp cứu. Khi nãy Thượng Quan Diệp sợ hãi vô cùng, cho tới lúc cô ngất đi, hắn vẫn không tha cho cô.
Cung Mặc đau đầu xoa xoa nơi thái dương, áy náy nhìn về phía cánh cửa phòng bệnh. Cũng đã lâu lắm rồi, hắn không uống máu người. Thậm chí hắn cũng đã quên mất, mình là ma cà rồng, là cùng một loại với Hoắc Thường Nghị. Tuy không phải là thân lắm, nhưng Cung Mặc và Hoắc Thường Nghị kể ra cũng có chút giao tình, hợp tác làm ăn,... Nhưng Hoắc Thường Nghị này, thế nào mà lại đi kết giao với Ngự Trầm Quân. Kể từ hôm đó, Cung Mặc và Hoắc Thường Nghị tuyệt giao, không còn qua lại làm ăn với nhau nữa.
Không biết từ khi nào, Ngự Trầm Quân đã bước đến trước mặt Cung Mặc. Hắn không nói không rằng, trực tiếp giáng một cú đấm xuống khuôn mặt đẹp trai cực phẩm của Cung Mặc:
- Có phải ngươi chính là người hại Uyển không? Người như ngươi mà cũng xứng đáng làm cha sao?
Cung Mặc bất ngờ hứng chịu cú đấm một cách đột ngột nên không kịp phản ứng. Sau khi phản ứng lại, câu nói của Ngự Trầm Quân như sét đánh ngang tai hắn. Hắn cũng lập tức túm lấy cổ áo Ngự Trầm Quân, gằn giọng hỏi:
- Uyển Nhi của tôi bị làm sao? Con gái tôi bị làm sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...