Sau khi đã bế được Thời Tư Nghiên về phòng, Tạ Cẩn Hi cẩn thận đặt cô nằm lên giường, đắp chăn cẩn thận cho cô rồi mới quyết định đi tắm.
Thời Tư Nghiên bị tiếng nước chảy đánh thức. Ánh mắt cô còn mơ màng nhìn xung quanh, đoán chắc được Tạ Cẩn Hi đã về, lại còn bế cô từ phòng Niệm Niệm sang đây. Giờ thì cô cũng mặc kệ, nằm quay lưng lại phía phòng tắm đang sáng đèn ấy mà tiếp tục giấc ngủ của mình.
Đi từ trong phòng tắm ra, Tạ Cẩn Hi mặc một bộ quần áo ngủ đơn giản, trông cũng rất giống người đã có gia đình đó chứ.
Lật chăn lên, anh ta nhanh chóng chui vào trong. Vươn tay ôm lấy cái eo nhỏ bé của người phụ nữ kia, kéo lại vào lòng. Mùi hương thơm cơ thể nhè nhẹ của Thời Tư Nghiên lại vương vấn trên đầu chóp mũi của anh ta.
Tham lam vùi mặt vào hõm lưng của người phụ nữ trong lòng để tận hưởng mùi hương dễ chịu ấy, bờ môi lạnh chạm vào tấc thịt thơm mịn.
Thời Tư Nghiên bị Tạ Cẩn Hi trêu đùa tới rùng mình một cái, cô nhướng người để thoát được ra khỏi vòng tay đang ôm ở eo mình. Giọng nói ghét bỏ còn có chút ngái ngủ “ Tạ Cẩn Hi, anh phiền thật đấy. Đừng nghịch nữa”
Cô tỏ rõ vẻ ghét bỏ mà đẩy Tạ Cẩn Hi ra, cái con người làm cô mất công nấu một bữa thịnh soạn còn chuẩn bị cả rượu cho hai người nhưng tới nửa đêm mới về.
T
Tạ Cẩn Hi thấy mình bị ghét bỏ như vậy, liền giữ vai cô mà lật cô nằm ngửa ra, khoá cô ở dưới thân “ Nếu không thì sao?”
Cái tên này, đúng là nói không nghe. Cô khẽ mở mắt nhìn người bên trên một cái rồi nhắm lại, kệ Tạ Cẩn Hi lại xoay nghiêng người, giọng cô bình thản “ Tuỳ anh, tự nghịch đi”
Thấy cô vợ nhỏ nhà mình có vẻ giận dỗi gì đó rồi, Tạ Cẩn Hi liền ngoan ngoãn nằm xuống bên cạnh, tựa cằm lên vai Thời Tư Nghiên, bắt đầu dùng giọng hối lỗi “ Bảo bối, giận gì anh rồi vậy?”
“ Giận gì chứ? Ai dám giận anh. Để yên để em ngủ” Cô vẫn tỏ ra không để ý đến tên này.
Tạ Cẩn Hi lúc này không khác gì Nem Nem lúc nhận lỗi với cô, anh ta hết dụi cằm vào vai cô, lại cố dụi má vào má cô “ Nào, không giận nữa. Anh biết sai rồi, lần sau sẽ không như vậy nữa”
Thời Tư Nghiên vẫn cô phớt lờ thêm được một lúc nữa, nhưng tên này cứ í ửn, làm cô phiền chết đi được. Sao lúc này cái tên Tạ Cẩn Hi này giống đứa trẻ con vậy chứ, cô y như đang có thêm một đứa con trai lớn đầu.
Cô muốn yên ổn đi ngủ, thở hắt ra một hơi “ Mặc kệ anh, để im cho em ngủ”
Đúng là ngọt không ưa mà, Tạ Cẩn Hi liền dứt khoát giữ lấy hai cổ tay của cô mà đưa lên qua đầu như tránh việc Thời Tư Nghiên phản kháng lại, Tạ Cẩn Hi như một con thú hoang lâu ngày chưa được ăn mà ngấu nghiến đôi môi mềm mại ấy, bao nhiều dư vị rượu vang cay nồng bị anh ta gợi lên hết.
Thời Tư Nghiên muốn ngủ cũng không yên, cô lại dở chiêu cũ cắn vào môi anh ta. Cô cắn tới bật máu khoẻ môi anh ta rồi, đưa cái ngón tay có máu kia lên trước mặt Thời Tư Nghiên, anh ta phun một câu “ Em cầm tinh con gì mà hở ra là cắn vậy?”
Thật muốn một cước sút bay tên này ra khỏi phòng, cô nhìn anh ta nặn ra nụ cười rồi thẳng chân đạp Tạ Cẩn Hi xuống đất “ Tạ tiên sinh, sofa bên kia còn chỗ, mời anh sang đó”
Tạ Cẩn Hi không ngờ người phụ nữ này lại làm như vậy với anh, ôm theo cái gối của mình mà uỷ khuất “ Vợ à, em nỡ làm vậy sao?”
Cô làm như không nghe thấy, liền kéo chỉnh lại chăn “ Mời anh đi”
Thấy vợ mình quyết tâm như thế, anh biết mình còn cố nữa sẽ thành quá cố, chịu khổ một đêm vậy. Sáng mai anh ta sẽ phục thù.
Trước khi đi vẫn làm bộ đáng thương nhìn Thời Tư Nghiên, cô không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Lúc này mới ôm theo cái gối đi tới Sofa. Vậy là Tạ tổng uy phong lẫy lừng trên thương trường lại có ngày bị vợ cho ngủ sofa.
Tới sáng hôm sau, không hiểu kiểu gì Thời Tư Nghiên lại đang nằm trong vòng tay của Tạ Cẩn Hi. Anh ta không biết nhân lúc nào mà lẻn lên giường ôm cô.
Cô cũng đến bất lực. Anh ta khi thức dậy còn mặt dày hôn lên môi cô mấy cái, cười tươi rói “ Bà xã thân yêu dậy rồi sao?”
Nhìn cái khuôn mặt đẹp trai ấy ai mà nỡ giận lâu cho được chứ. Thời Tư Nghiên cũng chu môi lên hôn vào môi, rồi tựa cằm lên ngực anh ta khẽ ừm một cái, ngón tay cô vẽ thành vòng tròn lên cơ ngực rắn chắc.
Cô định mở miệng ra nói gì đó, thì từ bên ngoài giọng Nem Nem vọng vào “ Mami, Từ Hạc Hách hỏi người hôm nay có tới Đông y quán không?”
Điện thoại của Thời Tư Nghiên từ tối qua đều ở chế độ yên lặng, chắc Từ Hạc Hách gọi tới cho cô không được rồi mới gọi qua cho Nem Nem. Cô cũng quên mất việc này, nhưng hôm nay cô không muốn tới đó. Lười biếng vươn vai một cái, ôm lấy cổ của Tạ Cẩn Hi rồi nói vọng ra ngoài “ Con nói với cậu ta hôm nay mami không tới, ta còn bận bù đắp cho chồng mình rồi”
Sợ Từ Hạc Hách không tin lời mình nói, nên từ lúc Nem Nem đều bật loa ngoài để cho cậu ta trực tiếp nghe, và cũng vì như vậy nên Nem Nem lại được nghe tiếng trái tim ai đó đang tan vỡ.
Cậu bé ngây thơ cầm theo điện thoại của mình, nó đi lại phía cô em gái song sinh của mình, Niệm Niệm. Leo lên ngồi cạnh cô nhóc, tiện tay ôm cái gối vào trong lòng mình “ Từ Hạc Hách, chú nghe mami nói rồi đó, hôm nay mami bận rồi”
Rồi không để bên kia kịp trăn trối gì, Nem Nem đã tắt điện thoại rồi ném qua một bên. Hai đứa nhóc này đã dậy từ sớm, lúc Nem Nem định đập cửa phòng ba mẹ mình như mọi hôm thì bị bảo mẫu kéo lại ngăn cản. Vậy nên cặp đôi kia vẫn được yên ổn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...