Qua mấy ngày nằm viện, thấy sức khoẻ của Tạ Cẩn Hi cùng Nem Nem đã ổn bác sĩ liền cho hai người họ xuất viện về nhà.
Cứ tưởng bọn họ sẽ về chung một nhà, nhưng không ai về nhà nấy. Thời Tư Nghiên đem theo Nem Nem về Vân Lâu, còn Tạ Cẩn Hi về Vân Cảng cùng Niệm Niệm.
Thời Tư Nghiên đã giao bệnh viện ở Trấn Giang cho chị họ mình quản lý, bản thân cô ở lại Giang Thành quản lý Đông y quán của Thời gia.
Từ khi trở về từ bệnh viện. Căn hộ của Thời Tư Nghiên lúc nào cũng đầy mùi thuốc Bắc. Cô hạn chế cho Nem Nem dùng thuốc Tây y nhiều nhất có thể, như vậy cậu nhóc sẽ ít phụ thuộc vào kháng sinh, kháng viêm.
Cậu nhóc bị mẹ mình cho uống thuốc Bắc tới sắp sợ xanh mặt rồi, mỗi lần uống thuốc cứ như đánh vật với nhau vậy.
Tối đó cũng như mọi ngày, cô đuổi theo cậu nhóc này hết tất cả các ngõ ngách trong căn hộ của mình. Mất cả buổi mới tóm được. Cô liền bịt mũi, rồi bắt Nem Nem uống hết bát thuốc “ Mau uống đi, mai mami cho đi chơi”
Bị bắt ép tới vậy rồi sao cậu không uống cho được. Thuốc đắng ngắt, cậu bé nhăn nhó nhìn cô “ Mami lần nào cũng nói vậy nhưng có cho con đi chơi đâu”
Thời Tư Nghiên hoàn thành nhiệm vụ rồi, cô đứng dậy mang cái bát không đi cất, vừa đi cô vừa nói “ Yên tâm, lần này sẽ cho con đi. Sắp tới Tịch gia có tiệc, dì Tịch gửi thiệp mời cho mami, còn đặc biết nhắc ta đem con theo”
Nem Nem lồm cồm leo lên ghế sofa ngồi, cậu nhóc ngồi khoanh chân nhìn theo mami của mình “ Là tiệc gì vậy mami?”
Đem theo một đĩa bánh ngọt ra, cô đưa cho tên nhóc kia. Thời Tư Nghiên còn phải lục lại kí ức xem Tịch Bích đã mời mình dự tiệc gì “ Hình như là tiệc đính hôn, dì Tịch của con đính hôn với Cố Minh”
Đúng là năm đó cô đoán không sai, kiểu gì hai người này sẽ thành đôi với nhau, giờ thì họ cũng đính hôn luôn rồi.
Nem Nem nhận lấy đĩa bánh ngọt, lần nào uống thuốc xong cậu cũng được bù đắp như vậy, cũng rất hài lòng “ Vậy ba có đi không?”
Thời Tư Nghiên ngồi dựa vào ghế, cô vươn vai một cái “ Mami cũng không biết được. Thôi, con ăn nhanh rồi đánh răng đi ngủ. Mami đi ngủ trước đây”
Từ lúc trở về từ bệnh viện đến giờ, cô và Tạ Cẩn Hi chưa liên lạc lại với nhau. Nem Nem chưa đi học lại nên cũng chưa gặp Niệm Niệm từ đó. Nhiều lúc Thời Tư Nghiên có ý nghĩ, có phải anh ta không thích Nem Nem, nên xong việc cũng không quan tâm, hay còn giận việc cô che dấu bí mật này, hay đang âm thầm chuẩn bị giấy tờ tranh Nem Nem với cô.
Rất rất nhiều ý nghĩ đang vụt qua đầu của cô. Lúc này cô cũng không biết phải làm sao nữa. Về lại phòng của mình, Thời Tư Nghiên chui vào trong chăn nằm cuộn tròn trong đó.
Sáng hôm sau, khi thức dậy Thời Tư Nghiên thấy Nem Nem vẫn còn nằm gọn trong lòng mình ngủ. Cậu nhóc này bình thường đều ngủ riêng, nhưng sau vụ kia, cô muốn tiện chăm sóc nên để cậu nhóc ngủ cùng mình.
Tới bây giờ chắc tên nhóc này đã quen nên vẫn qua ngủ cùng cô. Giờ khoẻ lại rồi cô phải phải tách cậu ra ngủ riêng thôi.
“ Bảo bối, mau dậy thôi” Cô xoa xoa cái má của Nem Nem, rồi cúi xuống hôn chóc một cái.
Tên nhóc kia vẫn đang muốn ngủ tiếp liền đưa tay đẩy mami mình ra.
“ Ây dô, bảo bối à. Mau dậy thôi, mặt trời lên đến mông con rồi” Cô lại cúi xuống thơm liên tiếp vào hai cái má của tên nhóc này, cô thơm tới lúc nào cậu nhóc này tỉnh thì thôi.
“ Mami, người phiền quá” Cậu nhóc bị thơm thơm tới tỉnh luôn rồi, cười khúc khích đẩy đẩy Thời Tư Nghiên ra.
Thấy con trai mình đã tỉnh ngủ rồi, cô kéo cái chăn xuống, cù léc tên nhóc này. Giọng cười giòn tan lại vang lên khắp căn hộ. Khoảng thời gian này cô đã dành nhiều thời gian hơn cho con trai mình, nuôi cậu nhóc muốn tròn vo luôn rồi.
Đùa vui một lúc, cô lùa Nem Nem đi vệ sinh cá nhân trước còn mình đi ra làm đồ ăn sáng. Lát sau làm xong cô mới đi vệ sinh cá nhân sau. Như vậy thì Nem Nem chỉ cần vệ sinh cá nhân sáng xong là sẽ có đồ ăn sáng luôn.
Khi cô làm chuyện của mình xong xuôi, cô đi ra ngoài vẫn thấy cậu nhóc đang ngồi chờ ở đó, liền tiến tới ngồi đối diện “ Nem Nem, sao con không ăn? Không hợp khẩu vị sao?”
Cậu nhóc nhìn cô cười tươi lắc đầu “ Dạ không phải, Nem Nem đợi mami ăn cùng”
Vẫn là đứa con này của cô tốt, cô đưa cốc sữa ấm qua chỗ cậu bé “ Được rồi, ăn xong rồi xuống sữa đi”
Nem Nem gật gật đầu, nhưng đang ăn lại nhớ ra gì đó “ Tối nay chúng ta tới đó kiểu gì vậy mami?”
Thời Tư Nghiên uống một hớp sữa cho trôi thức ăn rồi mới đáp “ Tịch Bích nói sẽ có người tới đón chúng ta”
Vừa xuống sữa xong, trên mép cậu ta đã mọc râu trắng, ngây ngô hỏi tiếp “ Là ai vậy?”
Nhìn như vậy cô không khỏi bật cười “ Mami… Mami không biết. Nem Nem à, nhìn con như ông cụ non vậy đó”
Cô lôi điện thoại ra chụp ảnh lại rồi quay qua co tên nhóc kia xem, vừa cho xem xong cô liền thu lại luôn như đề phòng nhóc lấy xoá mất của cô.
Nem Nem thấy vậy liền liếm mép một cái, như chuyện bình thường hằng ngày liền bình thản đáp “ Mami, người thật vô vị đó”
Đưa tay nhéo má cậu bé, khỏe rồi cái mỏ lại hỗn như vậy. Giờ cô thấy thật tốn công chăm sóc tên nhóc này, tặc lưỡi một cái “ Thằng bé, lại dám nói mami như vậy, thật hư”
Nhiều lúc Nem Nem cảm thấy mami của mình thật vô tri, còn trẻ con hơn cả cậu. Xoa xoa cái má vừa bị nhéo rồi tiếp tục xử lý bữa sáng của mình, còn Thời Tư Nghiên vẫn nhìn tấm ảnh vừa chụp của cậu mà cười ngặt nghẽo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...