Điện thoại này dùng chung nhé

Im lặng một lát. Hai người nhìn nhau cười, nhưng có vẻ giống như hai con t đang nhe răng giương vuốt với nhau hơn.
 “Rồi, hẹn gặp lại sau,” cuối cùng Justin nói. “Tối nay đi dự hội thảo không?”
“Tối mai chứ.” Sam trả lời. “Có rất nhiều việc ở đây phải làm cho kịp.”
“Tớ hiểu. Ờ, thế thì bọn tớ sẽ uống thay cậu tối nay.” Justin giơ tay vẫy chào tôi rồi bỏ đi.
“Xin lỗi cô,” Sam nói với tôi sau khi ngồi xuống trở lại. “Nhà hàng này vào giờ ăn trưa thật không thể chịu nổi. Nhưng đây là nơi ăn được gần nhất.”
Justin Cole làm tôi quên hẳn những suy nghĩ đang ám ảnh trong đầu. Anh ta đúng là gai mắt.
“Anh biết không, tối qua tôi nghe thấy Justin nói về anh,” tôi nghiêng người trước bàn, hạ giọng. “Anh ta gọi anh là ‘đồ thối thây ương ngạnh’ đấy.”
Sam ngả đầu ra phía sau, cười khùng khục. “Tôi có thể tưởng tượng được.”
Một bát xúp quả bơ mới được mang tới trước mặt tôi, nóng hổi, và đột nhiên tôi cảm thấy đói dữ dội.
“Cảm ơn anh đã bảo họ đổi bát xúp cho tôi,” tôi ngượng ngập nói với Sam.
“Không có gì.” Anh ta nghiêng đầu. “Chúc ngon miệng.”
“Thế tại sao anh ta lại gọi anh là đồ thối thây ương ngạnh?” Tôi đưa một thìa xúp lên miệng.
“À, chúng tôi bất đồng quan điểm với nhau về cách quản lý công ty,” anh ta thản nhiên nói. “Cánh của tôi gần đây giành được chiến thắng nên cánh của cậu ta tức tối.”
Cánh? Chiến thắng? Họ đánh nhau suốt ngày sao?
“Thế đầu đuôi câu chuyện như thế nào?”
Trời, món xúp này ngon thật. Tôi ních đầy bụng như thể mấy tuần rồi chưa ăn gì.
“Cô thực sự quan tâm à?” Anh ta có vẻ thích thú.
“Đúng vậy! Đương nhiên rồi!”
“Có một nhân viên thôi việc ở công ty. Theo ý tôi thì như chế là tốt hơn cả. Nhưng Justin không nghĩ vậy.” Anh ta cắn một miếng bánh mì và với lấy nước.
Chỉ thế thôi á? Anh ta chỉ định kể cho tôi nghe có từng đó thôi sao? Một nhân viên thôi việc ở công ty à?
“Ý anh định nói John Gregson phải không?” Tôi chợt nhớ đã có lần tìm thông tin trên Google.
“Cô nói sao?” Anh ta trông sửng sốt. “Làm thế nào mà cô biết về John Gregson?”
“Qua Daily Mail điện tử, tất nhiên rồi.” Tôi đảo mắt. Anh ta nghĩ gì vậy, rằng anh ta làm trong một cái bong bóng bí mật riêng biệt chắc?
“Á, tôi hiểu rồi.” Sam có vẻ đã lĩnh hội điều này. “Ờ... không. Vụ này khác.”
“Thế thì là ai? Anh kể đi,” tôi dỗ dành vì thấy anh ta do dự. “Anh có thể kể với tôi. Tôi là bạn thân của Ngài Nicholas Murray, anh chẳng lạ gì. Bọn tôi chè chén ở khách sạn Savoy với nhau. Bọn tôi như thế này này.” Tôi ngoặc hai ngón tay vào với nhau, Sam miễn cưỡng bật cười.
“OK. Tôi không nghĩ đây là bí mật to tát gì.” Anh ta ngập ngừng và hạ giọng xuống. “Đó là một gã tên gọi Ed Exton. Giám đốc Tài chính. Sự thật là anh ta bị đuổi việc. Anh ta bị phát hiện đã lừa gạt công ty một thời gian rồi. Chú Nicholas không muốn tố kiện, nhưng đó là sai lầm. Bây giờ Ed đang khởi kiện công ty sa thải sai luật.”
“Đúng rồi!” Tôi suýt rít lên. “Tôi đã biết mà! Và đó là lý do tại sao anh ta lại say khướt ở chỗ câu lạc bộ Groucho.”
Sam lại khẽ cười lần nữa, vẻ hồ nghi. “Cô biết nhiều nhỉ. Tất nhiên rồi.”

“Thế nghĩa là... Justin tức giận khi Ed bị sa thải à?” Tôi cố gắng hiểu rõ chuyện.
“Justin vẫn luôn chiến đấu để Ed lên chức tổng giám đốc điều hành còn anh ta làm cánh tay phải,” Sam nhăn nhó nói. “Thế nên, đúng, cô có thể nói là cậu ta khá tức giận.”
“Tổng giám đốc điều hành á?” tôi ngạc nhiên nói. “Nhưng... còn Ngài Nicholas thì sao?”
“Ô, bọn họ đã có thể đánh bật được chú Nicholas nếu có đủ sự hỗ trợ,” Sam thản nhiên nói. “Có một bộ phận trong công ty này quan tâm nhiều đến việc hớt được lợi nhuận ngắn hạn và mặc đồ hiệu hơn bất kỳ điều gì khác. Chú Nicholas thì chỉ muốn nghĩ cho lâu dài. Không phải lúc nào đó cũng là quan điểm được nhiều người ủng hộ nhất.”
Tôi ăn hết bát xúp, thẩm thấu tất cả vụ này. Thực tình, nội tình công ty này sao mà rối rắm thế. Thế thì ai mà làm được việc gì ra hồn ? Những lúc Annalise hơi lên cơn một tí về chuyện đến lượt ai đi mua cà phê khiến chúng tôi mất tập trung và quên viết báo cáo thôi là đã đủ tệ hại lắm rồi.
Nếu tôi là nhân viên của Tư vấn Bạch Cầu, tôi sẽ không thể làm việc được. Tôi sẽ mất cả ngày gửi tin nhắn ọi người trong văn phòng, hỏi xem hôm nay có chuyện gì, họ có nghe được tin gì mới không và họ nghĩ chuyện gì sẽ diễn ra tiếp đây.
Hừm. Có lẽ thật đáng mừng là tôi không làm việc văn phòng.
“Tôi không thể tin nổi là Ngài Nicholas Murray từng sống ở Balham,” tôi nói, đột nhiên nhớ ra. “Cái chỗ Balham đấy!
“Chú Nicholas đâu có phải sinh ra trong nhung lụa.” Sam ném cho tôi một cái nhìn tò mò. “Cô không tình cờ đọc được tiểu sử chú ấy trong lúc say sưa trên Google sao? Chú ấy mồ côi, lớn lên trong trại trẻ. Tất cả những gì chú ấy có được là do chú ấy làm mửa mật mà ra. Con người chú ấy không có một tẹo chất trưởng giả học làm sang nào. Không giống như một số kẻ ngu xuẩn kiêu căng đang cố tìm cách tống khứ chú ấy.” Anh ta quắc mắt nhét một nắm rau cải lông vào miệng.
“Fabian Taylor chắc hẳn thuộc cánh của Justin,” tôi trầm ngâm nhận xét. “Anh ta rất hay châm chọc anh. Tôi cứ tự hỏi tại sao.” Tôi nhìn lên thấy Sam đang nhíu mày quan sát tôi. “Poppy, cô nói thật đi. Cô đã đọc bao nhiêu thư của tôi rồi ?"
Tôi không thể tin nổi là anh ta lại hỏi như thế.
“Tất cả, đương nhiên. Anh nghĩ sao vậy?” Nét mặt anh ta trông chuối đến nỗi tôi bật cười khúc khích. “Ngay giây phút tôi đặt tay lên cái điện thoại đó, tôi đã bắt đầu nhòm thư anh rồi. Thư từ đồng nghiệp, thư từ Willow...” Tôi không ngăn nổi bất chợt nói cái tên đó ra để xem anh ta có cắn câu không.
Chắc chắn rồi, anh ta hoàn toàn lờ đi. Như thể cái tên “Willow” chẳng có nghĩa gì với anh ta.
Nhưng đây là bữa ăn trưa tạm biệt của chúng tôi. Đây là cơ hội cuối cùng của côi. Tôi phải bám chặt vào mới được.
“Thế Willow làm việc ở chỗ khác à?” tôi hỏi bâng quơ.
“Cùng.”
“Ồ thế à. Vậy... hai người quen nhau qua công việc à?”
Anh ta chỉ gật đầu. Như thế này giống như phải vắt đá ra nước vậy.
Một người phục vụ tới dọn bàn, chúng tôi gọi cà phê. Người phục vụ vừa rời đi, tôi thấy Sam chăm chú quan sát tôi. Tôi đang định hỏi một câu nữa về Willow nhưng anh ta lên tiếng trước.
“Poppy này, chuyển chủ đề một chút. Tôi có thể nói một điều với cô không? Như một người bạn?”
“Chúng ta là bạn bè ư?” tôi nghi ngờ hỏi lại.
“Như một khán giả vô tư vậy.”
Hay thật. Đầu tiên là anh ta lẩn tránh nói chuyện về Willow. Tiếp đến là gì đây? Một bài thuyết giáo tại sao không nên ăn trộm điện thoại à? Một bài giảng nữa về chuyện phải viết email trao đổi công việc như thế nào à?
“Chuyện gì vậy?” Tôi không cưỡng nổi cứ đảo mắt liên hồi. “Anh nói đi.”
Anh ta cầm thìa lên, như thể đang sắp xếp suy nghĩ, rồi đặt nó xuống.
“Tôi biết đây chẳng phải là việc của tôi. Tôi chưa kết hôn. Tôi chưa gặp chồng sắp cưới của cô. Tôi không biết nội tình.”
Trong khi anh ta nói, máu cứ dồn dần lên mặt tôi. Tôi không hiểu tại sao.
“Không,” tôi nói. “Anh không biết. Vậy nên...”

Anh ta tiếp tục nói không thèm nghe tôi.
“Nhưng hình như tôi thấy cô không thể - côkhông nên - đi đến hôn nhân trong khi cảm thấy thấp kém hơn ở một góc độ nào đó.”
Tôi quá sửng sốt mãi không đáp lại được. Tôi đang mò mẫm tìm cách phản ứng thích hợp. Quát ầm lên? Tát cho anh ta một cái? Tức tối bỏ đi ?
“OK, anh nghe này,” cuối cùng tôi nói. Cổ họng tôi nghẹn lại, nhưng tôi cố gắng giữ giọng điềm tĩnh. “Thứ nhất, như anh nói, anh không hiểu tôi. Thứ hai, tôi không cảm thấy thua kém...”
“Cô có. Rõ ràng từ tất cả những gì cô nói thì đúng như thế. Và điều đó đối với tôi thật không thể hiểu nổi. Hãy nhìn cô. Cô có nghề có nghiệp. Cô thành công. Cô...” Anh ta ngập ngừng. “Cô quyến rũ. Tại sao cô lại cảm thấy nhà Tavish thuộc về một ‘hội khác’ so với cô ?
Anh ta đang cố tình tỏ ra đầu đất à?
“Bởi vì họ là những người nổi tiếng, quan trọng! Tất cả họ đều là thiên tài và thế nào rồi họ cũng sẽ được phong tước vị, trong khi bác tôi chỉ là một nha sĩ bình dị ở Taunton...” Tôi ngừng lời, thở dốc.
Tuyệt thật. Bây giờ thì tôi đã lao chẳng vào đề tài này.
“Thế bố cô thì sao?”
Lại nữa. Là anh ta muốn thế.
“Bố tôi mất rồi,” tôi nói toạc móng heo. “Cả bố mẹ tôi đều đã mất. Tai nạn xe cộ mười năm trước.” Tôi tựa lưng vào ghế, chờ đợi những phút im lặng lúng túng.
Có thể có nhiều hình thức khác nhau. Không nói gì. Tay đưa lên miệng. Há hốc miệng [Magnus làm thế. Rồi sau đó anh nắm chặt hai cánh tay tôi và nói rằng anh đã biết trước tôi là người dễ bị tổn thương và điều đó chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp của tôi]. Thốt lên ngạc nhiên. Lúng túng chuyển chủ đề. Tò mò bệnh hoạn. Câu chuyện về những vụ tai nạn lớn hơn, khủng khiếp hơn liên quan tới bạn của cô của bạn.
Có lần tôi kể với một cô gái và cô ấy bật khóc ngay lập tức. 'Tôi phải đứng nhìn cô ấy thổn thức rồi tìm khăn mùi soa cho cô ấy.
Nhưng... thật kỳ cục. Lần này không khí chẳng có vẻ gì là lúng túng cả. Sam không nhìn sang hướng khác. Cũng không hắng giọng hay há hốc miệng hay chuyển chủ đề.
“Cả hai mất cùng một lú à?” cuối cùng anh ta nói, giọng dịu dàng hơn.
“Mẹ tôi mất ngay lập tức. Bố tôi mất ngày hôm sau.” Tôi nhoẻn cười với anh ta. “Nhưng tôi không kịp gặp mặt lần cuối. Bố tôi gần như đã mất ngay lúc... lúc đến nơi.”
Thực tế tôi học được rằng mỉm cười là cách duy nhất thoát ra khỏi những câu chuyện kiểu này.
Người phục vụ mang cà phê tới, và cuộc trò chuyện tạm dừng lại một lúc. Nhưng ngay khi anh ta đi khỏi, bầu không khí cũ quay trở lại. Nét mặt Sam vẫn như vậy.
“Tôi rất, rất xin lỗi.”
“Không cần phải vậy đâu!” tôi nói bằng giọng vui vẻ thường ngày. “Mọi việc sau đó đều ổn cả. Chúng tôi đến ở nhà bác, làm nghề nha sĩ, bác gái là hộ lý nha khoa. Hai bác chăm sóc chúng tôi, tôi và các em trai của tôi. Thế nên... mọi việc đều ổn cả. Ổn cả.”
Tôi có thể cảm thấy ánh mắt Sam nhìn tôi. Tôi nhìn sang bên này rồi bên kia, tránh cái nhìn của anh ta. Tôi ngoáy cốc cappuccino, hơi nhanh mộc chút, và uống một hớp.
“Điều đó giải thích rất nhiều,” cuối cùng Sam nói.
Tôi không thể chịu nổi sự thương hại của anh ta. Tôi không chịu nổi sự thương hại của bất kỳ ai.
“Chẳng giải thích cho cái gì cả,” tôi nghiến răng nói. “Chẳng giải thích cái gì cả. Chuyện xảy ra từ lâu rồi, đã qua rồi, tôi đã trưởng thành và vượt qua, OK? Vậy nên anh sai rồi. Nó chả giải thích cái gì cả.
Sam đặt cốc cà phê xuống, cầm chiếc bánh hạnh nhân lên từ từ bóc.
“Ý tôi là nó giải thích tại sao cô lại bị ám ảnh đến thế về chuyện răng lợi.”
“Ồ.

Đánh trúng rồi.
Tôi miễn cưỡng cười với anh ta. “Đúng vậy, tôi chắc là tôi khá quen thuộc với việc chăm sóc răng lợi.”
Sam cắn miếng bánh, tôi uống một ngụm cà phê nữa. Sau một hai phút gì đó, có vẻ như chúng tôi đã chuyển sang chuyện khác, và tôi đang tự hỏi có nên gọi tính tiền không thì Sam đột nhiên nói: “Mẹ bạn tôi qua đời khi chúng tôi vào đại học. Nhiều đêm tôi nói chuyện với cậu ấy. Rất nhiều đêm.” Anh ta dừng lại. “Tôi biết như thế nghĩa là như thế nào. Người ta không thể bỏ qua. Và cô có là ‘người lớn’ hay không cũng chẳng thay đổi điều gì. Điều đó không bao giờ có thể chìm vào quên lãng cả.”
Lẽ ra anh ta không nên quay lại chủ đề này. Chúng tôi đã chuyển sang chuyện khác rồi. Phần lớn mọi người đều thở phào nhảy sang chuyện khác.
“Ờ, tôi bỏ qua rồi,” tôi vui vẻ nói. “Và nó chìm vào quên lãng rồi. Thế thôi.”
Sam gật đầu như thể những gì tôi nói không làm anh ta ngạc nhiên. “Đúng vậy, đó là những gì cậu ấy nói. Với những người khác. Tôi biết. Cô phải làm vậy.” Anh ta dừng lại. “Nhưng khó mà ra vẻ mãi được.”
Cười đi. Tiếp tục cười. Đừng nhìn anh mắt anh ta.
Nhưng không hiểu sao không ngăn nổi mình, tôi lại nhìn vào mắt anh ta.
Và đột nhiên mắt tôi cay xè. Khỉ thật. Khỉ thật. Điều này chưa hề xảy ra hàng bao năm nay. Bao năm nay.
“Đừng nhìn tôi như thế,” tôi làu bàu giận dữ, nảy lửa nhìn chiếc bàn.
“Như thế nào?” Giọng Sam nghe như bị giật mình.
“Như kiểu anh hiểu không bằng.” Tôi nuốt nước bọt. “Thôi đi. Xin anh thôi đi.”
Tôi hít thở thật sâu và uống một ngụm nước.Ngu xuẩn, Poppy. Trấn tĩnh lại đi. Tôi chưa từng để mình bị bắt quả tang như thế này kể từ... tôi thậm chí không thể nhớ ra từ lúc nào.
“Tôi xin lỗi,” Sam nói, giọng trầm xuống. “Tôi không có ý...”
“Không! Không sao. Cho qua đi. Gọi tính tiền nhé?”
“Đúng rồi.” Anh ta vẫy gọi người phục vụ, tôi bèn lấy son môi ra, sau khoảng hai phút tôi cảm thấy trở lại bình thường.
Tôi muốn trả tiền bữa trưa, nhưng Sam thẳng thừng từ chối, vì thế chúng tôi thỏa hiệp theo cách cam-pu-chia. Sau khi người phục vụ cầm tiền và lau sạch vụn bánh, tôi nhìn Sam từ phía bên kia chiếc bàn trống trơn.
“Ờ,” tôi chậm rãi di chiếc điện thoại trên bàn về phía anh ta. “Đây nhé. Cảm ơn anh. Rất vui làm quen với anh và tất cả.”
Sam thậm chí không nhìn chiếc điện thoại. Anh ta chăm chú nhìn tôi với vẻ mặt nhân hậu, quan tâm khiến tôi cảm giác như bị kim châm khắp người và muốn ném các thứ. Nếu anh ta nói thêm một lời về bố mẹ tôi, tôi sẽ đứng lên. Tôi sẽ bỏ đi.
“Tôi đang tự hỏi,” cuối cùng anh ta nói. “Đã bao giờ cô có hứng thú học một phương pháp đương đầu nào chưa?”
“Cái gì cơ?” Tôi ngạc nhiên cười ầm lên. “Tất nhiên là không. Tôi không muốn đương đầu với ai cả.”
Sam xòe hai tay ra. “Tôi biết mà. Đó chính là vấn đề của cô.”
“Tôi không có vấn đề gì cả! Anh mới là người có vấn đề. Ít nhất, tôi là người dễ thương” tôi không ngăn nổi nói châm chọc. “Còn anh thì... thảm hại.”
Sam rống lên cười, mặt tôi đỏ bừng. OK, có lẽ “thảm hại” l từ sai.
“Tôi ổn cả.” Tôi với lấy túi. “Tôi không cần giúp đỡ gì hết.”
“Thôi nào. Đừng có hèn nhát thế.”
“Tôi không hèn nhát!” tôi phẫn nộ đáp trả.
“Nếu cô có thể nói người khác thì cô cũng có thể nghe người khác nói về mình chứ,” anh ta châm chọc. “Khi cô đọc thư của tôi, cô thấy một kẻ thảm hại, cộc lốc. Và cô bảo tôi như thế. Có thể là cô đúng.” Anh ta dừng lại. “Nhưng cô có biết tôi thấy gì khi tôi đọc thư của cô không?”
“Không.” Tôi cau có với anh ta. “Và tôi không muốn biết.”
“Tôi thấy một cô gái nhiệt thành giúp người khác nhưng lại không giúp chính bản thân mình. Và lúc này đây, cô cần giúp chính bản thân mình. Không nên đi đến hôn nhân khi cảm thấy thua kém, hay ở trong một hội khác, hay cố gắng trở thành một người không phải là mình. Tôi không biết chính xác cô có vấn đề với ai, nhưng...”
Anh ta cầm điện thoại lên, ấn nút xoay màn hình về phía tôi.
Chết tiệt.

Đó là danh sách của tôi. Cái danh sách tôi viết trong nhà thờ.
NHỮNG VIỆC PHẢI LÀM TRƯỚC ĐÁM CƯỚI
1. Trở thành chuyên gia về triết học Hy Lạp.
2. Học thuộc thơ Robert Bums.
3. Học những từ dài để chơi xếp chữ.
4. Phải nhớ mình là KẺ BỊ BỆNH TƯỞNG.
5. Thịt bò Stroganoff. Phải tập thích dần. (Tự kỷ ám thị ư?)
Tôi cảm thấy ngượng chín cả người. Đây là lý do tại sao không nên dùng chung điện thoại.
“Liên quan gì đến anh,” tôi lầm bầm, mắt dán vào bàn.
“Tôi biết,” anh ta nhẹ nhàng nói. “Tôi cũng biết, việc tự khẳng định mình có thể sẽ khó khăn. Nhưng cô phải làm được. Cô phải nói ra sự thật.Trước đám cưới.”
Tôi im lặng một hai phút gì đó. Tôi không thể chịu đựng việc anh ta nói đúng. Nhưng sâu trong lòng, tôi cảm thấy mọi cái anh ta nói đều đúng. Giống như từng khối xếp hình đang ghép lại với nhau.
Tôi thả túi xuống bàn và xoa mũi. Sam kiên nhẫn chờ đợi, trong khi tôi xếp đặt lại suy nghĩ trong đầu.
“Anh nói thì nghe hay lắm,” cuối cùng tôi trả lời. “ ‘Nói ra sự thật’ nghe rất hay. Nhưng tôi phải nói gì với họ?”
“‘Họ’ là..."
“Tôi chả biết. Chắc là bố mẹ anh ấy.”
Tự nhiên tôi cảm thấy mình có lỗi vì nói về gia đình của Magnus sau lưng anh. Nhưng bây giờ thì hơi muộn rồi.
Sam không do dự lấy một phút.
“Cô nói vậy đi: ‘Thưa hai bác Tavish, hai bác khiến cháu có cảm giác thấp kém hơn. Hai bác thực sự nghĩ cháu thấp kém hơn hay đây chỉ là cháu tưởng tượng ra?’ ”
“Anh sống trên hành tinh nào vậy?” tôi tròn mắt nhìn anh ta. “Tôi không nói vậy được! Ai lại ăn nói như thế!”
Sam cười to. “Cô có biết chiều nay tôi chuẩn bị làm gì không? Tôi chuẩn bị nói với một vị giám đốc điều hành rằng anh ta làm việc không đủ chăm chỉ, rằng anh ta khiến các thành viên khác trong hội đồng quản trị xa lánh, và rằng chuyện vệ sinh cá nhân của anh ta đang trở thành vấn đề chung.”
“Ôi trời.” Tôi co rúm người vào. “Không thể nào.”
“Sẽ ổn cả thôi,” Sam điềm đạm nói. “Tôi sẽ nói cho anh ta hiểu, từng điểm một, và cuối cùng anh ta sẽ đồng ý với tôi. Nó là chuyện kỹ thuật và tự tin. Nêu những chủ đề gây lúng túng là chuyên môn của tôi. Tôi học được rất nhiều từ chú Nicholas.” Anh ta bổ sung. “Chú ấy có thể nói với người ta rằng công ty của họ là một đống phân và họ sẽ liếm tay chú ấy. Hay thậm chí đất nước của họ là một đống phân.”
“Chà chà.” Tôi có phần kinh sợ.
“Hãy tới dự buổi họp. Nếu cô không bận. Sẽ có một vài người khác nữa.”
“Thật ư?”
Anh ta nhún vai. “Đó là cách để cô học hỏi.”
Tôi không hề biết người ta có thể là chuyên gia về chủ đề gây lúng túng. Tôi cố hình dung ra bản thân đang bảo ai đó rằng chuyện vệ sinh cá nhân của họ là vấn đề. Tôi không thể tưởng tượng liệu một triệu năm nữa mình có thể tìm ra từ để nói về những chủ đề như vậy hay không.
Ồ, thôi nào. Tôi phải nghe cho biết.
“OK!” tôi chợt mỉm cười. “Tôi sẽ đến. Cảm ơn anh.”
Anh ta không cầm điện thoại lên, tôi bỗng nhận ra. Nó vẫn nằm trên bàn.
“Thế... để tôi mang đến công ty anh nhé?” tôi buột miệng nói. “Được thôi.” Anh ta khoác áo vào. “Cảm ơn cô.”
Tuyệt vời. Tôi lại có thể xem tin nhắn. Thắng lợi rồi!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui