Điện thoại này dùng chung nhé

Đó là câu đùa quen thuộc. Chả là từng có một việc thế này, hồi trung học tôi có khởi xướng bản kiến nghị cứu loài chuột cảnh, kể từ đó mọi người g tôi là Bạch Mã Nữ Hiệp, hoặc gọi tắt là Nữ Hiệp. Câu cửa miệng thiên hạ gán cho tôi xem ra là: “Có sao đấy !” [Thực ra tôi đã bao giờ nói thế đâu. Cũng giống như Humphrey Bogart chưa bao giờ nói: "Chơi lại đi, Sam!" cả. Chỉ là giai thoại thôi.]
Gì thì gì. Tôi chỉ muốn nói thêm rằng chưa đầy hai phút sau tôi đã có mặt trên sân khấu cùng với cô gái tóc đen, cãi lý với người dẫn chương trình cho ông ta thấy đúng ra vé trúng thưởng là vé của Clare chứ không phải vé của cô kia.
Giờ tôi mới biết đáng lẽ mình không được rời bàn. Lẽ ra tôi không được rời chiếc nhẫn, dù chỉ một giây. Giờ tôi mới thấy mình thật ngu ngốc. Nhưng tôi biện hộ ình thế này: ai mà biết là còi báo cháy lại cất lên kia chứ?
Quái lạ thế chứ. Mới phút trước, mọi người còn ngồi tiệc trà vui vẻ. Nhoằng một cái, còi báo cháy réo om sòm và thế là nhốn nháo hết cả lên, ai nấy đều cắm đầu cắm cổ chạy ra cửa. Tôi có thể thấy Annalise, Ruby và tất cả những người khác vớ lấy túi xách rồi đi hướng ra phía sau. Một người đàn ông mặc plet bước lên sân khấu đẩy cả tôi, cô gái tóc đen lẫn người dẫn chương trình về phía cửa phụ mà không để cho chúng tôi đi hướng khác. “An toàn của quý vị là ưu tiên của chúng tôi,” anh ta cứ lải nhải như vậy. [Tất nhiên là khách sạn không hề bị hỏa hoạn. Hệ thống bị đoản mạch. Tôi hiểu ra như vậy, mặc dù điều đó cũng chẳng mang lại tí an ủi nào.]
Ngay cả lúc đó, tôi cũng không hề lo lắng. Tôi không nghĩ chiếc nhẫn sẽ mất tích. Tôi cho rằng một trong các bạn của mình đã giữ nó an toàn, tôi sẽ gặp mọi người ở bên ngoài và lấy lại nó.
Ở bên ngoài, tất nhiên, như một mê cung. Trong khách sạn cùng lúc với buổi tiệc trà của chúng tôi còn có một cuộc hội thảo lớn của các thương gia, đại biểu từ các cửa khác nhau đổ xuống đường, nhân viên khách sạn cố gắng dùng loa để loan báo thông tin, xe bấm còi inh ỏi, và tôi mất bao nhiêu thời gian mới tìm ra Natasha và Clare trong đám hỗn loạn.
“Cậu có cầm nhẫn của tớ không đấy?” ngay lập tức tôi hỏi, cố gắng để giọng không có vẻ đang buộc tội. “Ai giữ nó ?”
Cả hai đứa trông nghệt ra.
“Đâu biết.” Natasha lắc đầu. “Không phải Annalise đeo à?”
Thế là tôi nhào vào giữa đám đông để tìm Annalise, nhưng cô ấy không đeo nó, cô ấy nghĩ là Clare. Clare thì nghĩ là Clemency. Clemency lại nghĩ chắc là Ruby, nhưng chẳng phải cô ấy đã rời khách sạn rồi sao?
Vấn đề là cái sự hoảng sợ nó bò trườn len lỏi vào trong người ta. Một phút trước bạn vẫn còn rất bình tĩnh, vẫn còn tự nhủ: “Đừng có nhố nhăng. Làm sao mà mất được.” Phút sau, nhân viên quỹ Marie Curie thông báo buổi tiệc sẽ bị cắt ngắn do tình huống không lường trước rồi trả áo khoác và túi cho khách. Rồi tất cả bạn bè của bạn biến xéo đi bắt xe điện ngầm. Còn ngón tay của bạn thì vẫn trống trơn. Và một giọng nói trong đầu bạn đang rít lên: “Ôi Chúa ơi! Mình biết ngay là điều này sẽ xảy ra mà! Ai lại đi giao phó ình một cái nhẫn cổ cơ chứ! Sai lầm to! Sai lầm to!”
Và đó là lý do tại sao một tiếng đồng hồ sau bạn thấy mình đang chui dưới gầm bàn, mò mẫm trên một tấm thảm bẩn tưởi, tuyệt vọng cầu xin một điều kỳ diệu xảy ra. (Mặc dù bố chồng tương lai của bạn đã viết một cuốn sách bán chạy về việc điều kỳ diệu không tồn tại và tất cả chỉ là mê tín và thậm chí nói “OCO” [Viết tắt của “ôi Chúa ơi.”] là dấu hiệu của tâm trí nhu nhược.) [Thám tử Poirot có bao giờ nói: “ôi Chúa ơi" không nhỉ? Mình nghĩ là có. Hoặc là “Trời ơi" (bằng tiếng Pháp), cũng vậy cả. Mà thế có phải là phản bác lại lý thuyết của bác Antony không nhỉ, vì những tế bào chất xám bé xíu của thám tử Poirot rõ ràng sáng suốt hơn bất kỳ ai. Một ngày nào đó mình sẽ chỉ cho bác Antony thấy điều này. Khi nào mình cảm thấy đủ dũng cảm (điều sẽ không bao giờ xảy ra nếu mình đánh mất chiếc nhẫn, tất nhiên)].

Đột nhiên nhận thấy điện thoại bật sáng, tôi liền nắm lấy nó, ngón tay run run. Có ba tin nhắn, tôi vội vàng mở xem, lòng đầy hy vọng.
Tìm thấy chưa? Annalise xx.
Xin lỗi bạn thân yêu, chẳng thấy đâu sất. Đừng lo, tớ sẽ không hé lời nào với Magnus đâu. N xxx
Pops ơi! Kh quá vậy, mất nhẫn rồi à! Tớ nghĩ tớ có thấy nó chỗ... (nội dung còn tiếp)
Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại, phấn khởi. Clare nghĩ cô ấy đã thấy nó ư? Ở đâu?
Tôi bò ra khỏi bàn, lắc lắc cái điện thoại, nhưng phần nội dung còn lại nhất định không chịu hiện ra. Tín hiệu sóng ở đây như dở hơi. Thế này mà cũng tự nhận là khách sạn năm sao à? Mình phải đi ra ngoài thôi.
“Cô ơi!” Tôi đến gần người dọn phòng có mái tóc muối tiêu, cao giọng đủ để át tiếng máy hút bụi. “Cháu chạy ra ngoài để xem tin nhắn điện thoại một tí. Nhưng nếu cô tìm thấy chiếc nhẫn thì gọi cho cháu ngay nhé, cháu đã đưa cô số máy của cháu rồi đấy ạ, cháu ở ngay phố trước mặt thôi...”
“Ừ, cô hiểu rồi,” người phụ nữ dịu dàng nói.
Tôi lướt qua hành lang, cố tránh từng tốp đại biểu tham dự hội thảo, hơi chậm lại khi qua trước bàn của người quản lý trực khách sạn.
“Có thấy cái gì đó..."
“Chưa thấy cái gì được nộp lại cả, thưa cô.”
Bên ngoài trời thoáng mát, chỉ một chút gợi đến mùa hè, tuy bây giờ mới cuối tháng Tư. Hy vọng mười ngày nữa thời tiết vẫn cứ thế này, bởi vì váy cưới của tôi hở lưng, tôi rất trông mong một ngày đẹp trời.

Trước cửa khách sạn là những bậc cầu thang rộng, thoai thoải, tôi bước lên bước xuống, tay xoay xoay cái điện thoại, cố gắng bắt sóng nhưng không thành công. Rốt cuộc tôi bèn đi thẳng xuống hè đường, tay xoay điện thoại điên cuồng hơn nữa, giơ nó lên trên đầu, nói nghiêng người về phía phố Knightsbridge vắng vẻ, điện thoại nằm trên đầu ngón tay duỗi ra.
Nào nào, điện thoại ơi! tôi phỉnh phờ nó trong đầu. Làm được mà, hãy làm vì Poppy nào. Hiện tin nhắn đi. Chắc chắn phải có tín hiệu sóng đâu đó... nhất định làm được mà!>
“Aaaaaa!” Tôi nghe thấy tiếng mình hét lên vì sốc trước khi kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Vai tôi đau xé vì bị vặn. Các ngón tay có cảm giác bị cào xước. Một kẻ đi xe đạp đang phóng nhanh xuống cuối phố. Tôi chỉ đủ thời gian để ghi nhận cái mũ màu xám cũ kỹ và cái quần jean bó đen trước khi chiếc xe đạp rẽ ở góc phố.
Tay tôi trống trơn. Thế này là thế quái nào...
Tôi sững sờ nhìn lòng bàn tay, tê dại. Mất rồi. Thằng kia đã chôm cái điện thoại của tôi. Cái thằng khốn kiếp đã chôm nó rồi.
Cái điện thoại là cả cuộc sống của tôi. Tôi không thể sống thiếu nó. Đó là bộ phận sống còn.
“Thưa cô, cô không sao chứ?” Người giữ cửa lật đật chạy xuống. “Có chuyện gì xảy ra ư? Anh ta có làm cô bị thương không?”
“Tôi, tôi... bị cướp.” Bằng cách nào đó tôi cũng lắp bắp ra lời. “Điện thoại của tôi bị nẫng rồi.”
Người giữ cửa tỏ vẻ rất thông cảm. “Những kẻ bất hảo lúc nào cũng lợi dụng thời cơ. Cần phải rất cẩn thận khi ở những nơi như thế này...”
Tôi không nghe được anh ta nói gì. Người tôi bắt đầu run rẩy. Tôi chưa bao giờ cảm thấy bị bỏ mặc và hoảng sợ như thế này. Không có điện thoại thì làm ăn gì? Mình xoay sở thế nào đây? Tay tôi theo phản xạ lục túi tìm điện thoại ở chỗ quen thuộc. Từng tấc bản năng trong con người tôi chỉ muốn gửi tin nhắn cho ai đó: “OCO, mất điện thoại rồi!” nhưng làm sao tôi làm được khi không có điện thoại cơ chứ!
Điện thoại là những người xung quanh tôi. Là bạn bè tôi. Là gia đình tôi. Là công việc của côi. Là thế giới của tôi. Là tất cả. Tôi cảm giác như ai đó vừa cướp đi hệ thống trụ đỡ sinh mệnh của mình vậy.

“Tôi có nên gọi cảnh sát không, thưa cô?” Người giữ cửa băn khoăn liếc nhìn tôi.
Tôi không đủ tập trung để trả lời. Tôi hốt hoảng nhận ra điều thậm chí còn khủng khiếp hơn. Chiếc nhẫn. Tôi đã đưa số di động cho các nhân viên dọn vệ sinh, nhân viên bộ phận gửi đồ, những người trong quỹ Marie Curie, tất cả. Nếu có ai đó tìm ra chiếc nhẫn thì sao? Nếu ai đó đã tìm thấy nó và chính lúc này đây đang cố gắng gọi cho tôi, nhưng không có ai nghe máy vì Gã Đội Mũ đã quẳng thẻ SIM của tôi xuống sông mất rồi thì sao?
Ôi Chúa [Tâm trí nhu nhược]. Tôi cần nói chuyện với người quản lý trực khách sạn. Tôi sẽ đưa số điện thoại cố định ở nhà...
Không. Đó không phải là ý tưởng hay. Nếu họ để lại lời nhắn, Magnus có thể nghe được mất [Tôi được phép ình ít nhất một cơ hội nghĩ rằng sẽ tìm lại được chiếc nhẫn an toàn mà anh ấy không hay biết gì về vụ này chứ, đúng không?].
OK, thế thì... thế thì... Tôi sẽ đưa số điện thoại chỗ làm. Đúng rồi.
Có điều tối muộn thế này thì không còn ai ở chỗ làm cả. Tôi không thể đến đó ngồi hàng tiếng, chờ vêu phòng khi có điện thoại được.
Tôi bắt đắu cảm thấy siêu hoảng loạn. Mọi thứ đang sụp đổ.
Đã thế, khi tôi chạy ngược vào trong hành lang, người quản lý trực khách sạn lại đang bận túi bụi. Bàn của anh ta bị một nhóm đại biểu hội nghị bu kín, nói chuyện về việc đặt nhà hàng. Tôi cố gắng lia theo ánh mắt của anh ta, hy vọng anh ta sẽ ra dấu bảo tôi được ưu tiên bước tới trước, nhưng anh ta lại lờ tôi đi một cách có chủ ý, khiến tôi cảm thấy bức xúc. Tôi biết tôi đã làm anh ta mất khá nhiều thời gian chiều nay - nhưng chẳng nhẽ anh ta không nhận thấy tôi đang vấp phải hoàn cảnh tệ hại đến thế nào hay sao ?
“Thưa cô!” Người giữ cửa theo tôi đi vào hành lang, lông mày nhíu lại đầy bản khoăn. “Cô uống chút gì để đỡ sốc nhé? Arnold này!” Anh ta nhanh nhảu gọi một người phục vụ. “Anh mang cho quý cô đây một ly rượu mạnh miễn phí nhé. Nếu cô nói chuyện với người quản lý trực khách sạn, anh ta sẽ giúp cô liên hệ với cảnh sát. Cô có muốn ngồi nghỉ không?”
“Không, cảm ơn anh.” Một ý nghĩ đột nhiên nảy ra trong đầu tôi. “Có lẽ tôi nên gọi vào chính số máy của mình! Gọi cho thằng cướp! Tôi có thể bảo hắn quay lại, sẽ trả tiền chuộc... anh nghĩ thế nào? Tôi mượn điện thoại của anh được không?”
Người gác cửa gần như giật lùi khi tôi chìa tay ra.
“Thưa cô, tôi nghĩ đó sẽ là một hành động rất liều lĩnh và dại dột.” Anh ta nghiêm nghị nói. “Và tôi tin cảnh sát cũng sẽ đồng ý rằng cô không nên làm như vậy. Tôi nghĩ cô đang bị sốc. Xin cô hãy ngồi xuống mà cố thư giãn.”
Ừm. Có lẽ anh ta nói đúng. Tôi cũng chẳng thích thú gì việc hẹn hò với một tên tội phạm đội mũ. Nhưng tôi không thể ngồi thư giãn được; tôi đang trong trạng thái bị kích động. Để làm dịu thần kinh, tôi bắt đầu đi đi lại lại, gót giày gõ lộp cộp trên nền cẩm thạch. Ngang qua cây bồ đề trồng trong chậu... ngang qua bàn báo... ngang qua thùng đựng rác to đùng sáng bóng... quay lại cây bồ đề. Đi vòng vòng như thế thật dễ chịu, và tôi vẫn dán mắt vào người quản lý trực khách sạn, chờ anh ta xong việc.
Hành lang nhộn nhịp các thương gia tham dự hội thảo. Qua cửa kính, tôi có thể thấy người giữ cửa quay lại ngoài bậc thềm, đang mải vẫy taxi và nhét tiền boa vào túi. Một người đàn ông Nhật thấp lùn trong bộ plet màu xanh nước biển đang đứng gần đó cùng với một vài thương gia có vẻ là người châu u, la ó ầm ĩ bằng một thứ tiếng có vẻ như là tiếng Nhật, giận dữ, khoa tay múa chân chỉ vào mọi người bằng chiếc thẻ hội thảo có dây buộc màu đỏ đeo quanh cổ. Ông ta bé tí mà những người đàn ông kia lại trông có vẻ lo lắng sợ hãi, buồn cười thế chứ.

Ly rượu mạnh được mang tới trên một chiếc khay, tôi ngừng lại chút để uống một hơi, rồi lại tiếp tục đi lòng vòng như cũ.
Cây bồ đề trong chậu... bàn báo... thùng rác... cây bồ đề trong chậu... bàn báo... thùng rác...
Bây giờ tôi đã bình tĩnh hơn, và trong lòng nổi lên những ý nghĩ giết người. Cái Gã Đội Mũ đó có hiểu rằng gã đã phá bĩnh cuộc sống của tôi không? Gã có hiểu điện thoại di động thiết yếu đến mức nào không ? Đó là thứ tệ hại có thể ăn cắp của người khác. Thứ tệ hại nhất.
Mà nó có phải điện thoại đời mới gì cho cam. Nó khá cũ rồi. Thế nên chúc Gã Đội Mũ may mắn nếu muốn gõ chữ B hay muốn vào mạng. Mình hy vọng gã sẽ thử và sẽ thất vọng. Lúc đó gã tha hồ mà hối hận.
Bồ đề... bàn báo... thùng rác... bồ đề... bàn báo... thùng rác...
Với cả gã còn làm vai mình đau nữa chứ. Thằng con hoang. Có lẽ mình có thể kiện gã đòi bồi thường tiền triệu. Nếu như cảnh sát tóm được gã, mà điểu đó thì sẽ không xảy ra.
Bồ đề... bàn báo... thùng rác...
Thùng rác.
Đợi đã.
Cái gì thé?
Tôi đứng sững lại, nhìn chằm chằm vào trong thùng rác, tự hỏi không biết có phải ai đó đang chơi xỏ mình hay mình bị ảo giác.
Đó là một chiếc điện thoại.
Nằm ngay trong thùng rác. Một chiếc di động.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui