Nỗi lo lắng bất an của quốc vương bệ hạ cùng với sự thờ ơ của Vương Tử lại kéo dài thêm một ngày nữa.
Vương Tử điện hạ là một nam nhân có trách nhiệm, không kết hôn là vì không muốn cả hai bên cùng đau khổ.
Vương Tử luôn mong ước gặp được người hắn thật lòng yêu thương, hai người kết hôn rồi sống thực vui vẻ thực hạnh phúc. Tuy rằng quốc vương hết lần này đến lần khác bày ra bao thủ đoạn dụ dỗ cưỡng bức, quyết tâm này chưa từng thay đổi.
Tình yêu mà hắn khát khao phải giống như viên kim cương mà mẫu hậu để lại, kiên trung, thuần khiết, quý giá làm hắn càng thêm quý trọng giữ gìn.
[Chen vào quảng cáo kim cương: giá trị kim cương vĩnh cửu, mua một viên truyền cho đời sau, đời sau, sau nữa, sau nữa nữa…]
Mà để gặp được người duy nhất đó, việc hắn có thể làm chỉ là: chờ đợi, chờ đợi, chờ đợi…
*****
Vương Tử hiện đang đọc sách trong thư phòng, (Vương Tử điện hạ của chúng ta là một thanh niên trí thức, thích đọc sách) một thị vệ vội vàng chạy vào, thở hổn hển kêu lên: “Vương Tử điện hạ…không tốt… không tốt rồi…”
“Chuyện gì?” Vương Tử điện hạ không hờn giận hơi nhíu lông mày, đem cuốn BL tiểu thuyết hay đang đọc dở cất vào ngăn kéo nhỏ khóa lại.
[Người qua đường: hãn…]
[Tác giả gầm lên: ngươi là có ý gì hả? Chẳng lẽ BL tiểu thuyết không phải văn học a?]
(Ôi, chí lý chí lý =)] =]])
“Vương Tử điện hạ, quốc vương… Quốc vương bệ hạ…quốc vương bệ hạ…người người người giả chết…không…không…không phải, quốc vương bệ hạ bị bệnh nặng sắp chết, thái y bảo Vương Tử điện hạ mau mau đến.”
Vương Tử thở dài thở dài rồi lại thở dài.
“Hôm qua không phải còn hảo hảo sao chứ?”
“Đêm qua quốc vương bệ hạ dạo hậu hoa viên gặp một trận mưa, bị cảm mạo nặng, bởi vì đã muộn nên không có cho gọi thái y, kết quả biến thành viêm phổi…”
Vương tử vẻ mặt hắc tuyến.
“Hậu hoa viên mới xây xong mái hiên, làm sao lại gặp mưa.”
“A, đúng vậy nga. Không đúng, mái hiên đêm qua đã bị gió thổi phá.”
“Cho ngươi một trăm kim tệ.”
“Không, cho dù cho ta 200 kim tệ, tuyệt đối không bán đứng quốc vương bệ hạ.”
“300!”
“Hảo, thành giao!” (anh thực tận trung với…kim tệ)
Vương Tử lần này thực vất vả trấn an vị quốc vương bệ hạ đang độ cải lão hoàn đồng, hở ra là lại bắt chước một đứa nhóc làm mình làm mẩy, vừa dẹp yên được vài ngày, quốc vương bệ hạ lại bắt đầu nháo lên đòi tuyệt thực…
Thị vệ lại vội vàng chạy tới báo cáo.
Lần này vương tử không cần phải hối lộ.
“Cứ mặc người nháo đi, đói bụng sẽ tự ăn thôi.”
Cho gọi đầu bếp đến trước cửa phòng quốc vương nướng món vịt Bắc Kinh người thích nhất, hương thơm ngào ngạt khiến ai đó đói bụng cả buổi chảy nước miếng, nhưng làm sao lại mất mặt mà tự mình kẹt trong kế hoạch của mình? (cũng còn biết kiềm chế a~)
Quốc vương thực rất rất phiền não, phát thệ sẽ cho cái tên đại thần nào đưa ra chủ ý tồi tệ này một trận.
Một lúc sau một thị nữ đi vào hiến kế: “Bệ hạ, hay người cho mở một cái party…”
“Bái đề (bệ hạ dốt anh ngữ =.=!)? Là món mới sao? Ăn ngon không?” Quốc vương đói bụng đến nỗi đầu óc trì trệ, nghe được ăn ăn gì đó là ánh mắt liền tỏa ra lục quang.
“Ai, người thực lạc hậu, ngay cả party cũng không biết. Là yến hội, yến hội đó. Chúng ta sẽ mở một đại yến hội, cho mời tất cả thiếu nữ chưa kết hôn đến, nhiều lựa chọn như vậy, tất phải có một thích hợp với người… Không, là thích hợp với Vương Tử điện hạ!”
[F4 nhàn nhã đi ngang qua hất hất mái tóc: nhiều lựa chọn như vậy, chắc cũng kiếm được một em thích hợp] – đoạn này bạn chém gió đó =X
“Ý kiến hay!” Quốc vương vỗ đùi, “Thưởng ngươi một viên kim cương 5 ca-ra… Đói chết ta, còn không mau đưa cơm lại đây làm cho ta ăn!” (sỉ diện của bệ hạ bay sạch rồi…)
“Tạ ơn bệ hạ!” Thị nữ mừng khấp khởi gọi, “Bên ngoài đâu, tên mới tới ngốc tử B đâu, còn không mau đem vịt nướng Bắc Kinh vào cho bệ hạ!”
(các vị giáo dục thị vệ với thị nữ tốt quá cơ, chỉ số IQ cao phết =]])
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...