Đó là một mùa hè nóng bức, ánh mặt trời xuyên qua những qua lá cây đổ bóng loang lổ.
Sắc mặt gã sai vặt dẫn đầu đỏ bừng vì nóng, quay đầu lại không kiên nhẫn vội thúc giục: “Còn không nhanh lên! Tứ tiểu thư đang đợi, nếu chậm trễ thì đều đợi lãnh án tử cho ta!”Đoàn người không khỏi tăng tốc độ, một tên to gan đi đằng trước nhìn khắp nơi, không nhịn được hỏi: “Đại nhân, nghe nói Tứ tiểu thư trong phủ đẹp giống như tiên nữ, lời đồn trong kinh thành truyền nhau vô cùng kì diệu, là sự thật?”Gã sai vặt dẫn đám người đi qua hành lang gấp khúc, tốc độ lại nhanh hơn chút, trách mắng: “Có đẹp hay không thì liên quan gì đến một tên nô tài như ngươi? Nhưng đừng có những suy nghĩ dơ bẩn đó, mắt dám nhìn loạn lần trước đã bị chó ăn rồi! Thành thật chút cho ta!”Người đàn ông co rụt bả vai, không dám hỏi lại, cười mỉa nói: “Ta hỏi một chút…”Đi đến trước một nhà quyền quý cao lớn tinh xảo, gã sai vặt mới dừng chân, xị mặt bảo những người này sửa sang lại quần áo.
“Tất cả chú ý một chút đến dáng vẻ của bản thân mình cho ta, đến lúc đó mà làm bẩn mắt của tiểu thư rồi bị đuổi ra ngoài, đừng trách ta không nhắc nhở các ngươi!”Trong phòng, bên trong chiếc lư hương ba chân chạm rỗng phù điêu đang được đốt trầm hương, lượn lờ dâng lên rồi lại phiêu tán, nha hoàn đang đổi đá lạnh trong khay đồng, khí lạnh nhè nhẹ bay ra.
Thẩm Chí Hoan nửa dựa vào trên ghế quý phi nhắm mắt nghỉ ngơi, một tay cong lại chống đỡ gương mặt, để lộ ra nửa cánh tay ngọc ngà xanh xao nhợt nhạt.
Chiếc quạt tròn trong tay lúc nào cũng phe phẩy, da trắng như tuyết và mái tóc đen dài, vài sợi tóc không nghe lời mà dính vào xương quai xanh trắng nõn vì lớp mồ hôi mỏng trên người nàng.
Nha hoàn bước nhanh đến, chậm rãi nói: “Tiểu thư, Tam thiếu gia đưa vài người tới cho người, người có muốn nhìn một chút không?”Thẩm Chí Hoan mở to mắt, vẻ mặt lạnh lùng nhưng đuôi mắt lại lộ ra vài phần diễm sắc, làn da lộ ra từ vai và cổ tựa như trắng sáng lên, xương quai xanh trũng xuống thành hình vòng cung đẹp mắt kéo dài đến bả vai, xương nhưng lại không gầy, sạch sẽ và hoa lệ hòa quyện với nhau vừa vặn.
Nàng lười nhác ngồi dậy, sửa qua loa vạt áo hơi bừa bộn che lại cảnh xuân, chậm rãi nói: “Mang vào đi.
”Sau một lúc, vài tên nam tử mặc áo vải thô nối đuôi nhau đi vào.
Những người này là do Tam ca của nàng giữ lại từ đợt chiêu mộ cấm quân năm nay trước khi đi, nói là tăng cường thêm mấy tên hộ vệ trong viện của nàng.
Nhưng hộ vệ trong viện của nàng đã đủ nhiều rồi, bởi vì dung mạo gây chú ý quá, từng rước không ít tai họa, Thẩm Nhạc Nhiên ngày ngày lo nàng xảy ra chuyện gì, lâu lâu sẽ đưa người tới.
Nha hoàn ở bên cạnh nói: “Tam thiếu gia chọn cho tổng cộng là sáu người, tiểu thư, người xem nên làm gì với họ?”Bên ngoài phòng, ve sầu kêu từng đợt, tất cả những người này đều cúi đầu xuống, dáng vẻ cung kính đến thỉnh an Thẩm Chí Hoan.
Thời tiết khô nóng, có vài người chảy mồ hôi đầy đầu vì nắng nóng, gương mặt đỏ bừng sáng nhờn, làn da ngăm đen, đầu trâu mặt ngựa, nghiêng đầu và liếc mắt muốn lén nhìn mặt nàng.
Thẩm Chí Hoan chỉ nhìn thoáng qua rồi khẽ cau mày, dường như ngửi thấy mùi mồ hôi hoàn toàn không tồn tại kia, che miệng và mũi, giơ tay chỉ hai cái, nói:“Lôi hai người họ ra ngoài.
”Vừa dứt lời, đã có gã sai vặt lôi hai người này xuống.
Bầu không khí trong phòng căng thẳng không thể giải thích được, những người khác còn suy nghĩ đó thì ngay lập tức dập tắt.
Những lời đồn về Thẩm Chí Hoan, ngoài tướng mạo của nàng thì còn có tính tình của nàng.
Tính tình lạnh lùng, không coi ai ra gì, nghe nói có người chỉ nói vài câu về nàng đã bị rút lưỡi.
Tướng mạo nàng không hung ác, ngược lại còn xinh đẹp đến mức khiến người ta nhìn một lần đã muốn thân thiết, nhưng từ hiền lành này thật sự không thể liên quan đến nàngHầu hết người hầu vừa tới hầu hạ nàng đều nơm nớp lo sợ, hoặc là sợ như chim cút, hoặc là có sắc tâm không sắc* đảm đáng khinh tựa cóc ghẻ.
*色心没色胆: Những kẻ có ham muốn nhưng không có dũng khí, chỉ dám nhìn tận mắt mà không dám làm gì.
Thẩm Chí Hoan đỡ đầu, nhìn bộ dáng cụp mi rũ mắt của những người này, chỉ cảm thấy vô cùng nhàm chán.
Nhưng lúc nàng đang tính tống cổ bọn họ ra ngoài thì đột nhiên đụng phải ánh mắt người đang đứng ở mép rìa.
Vừa nãy không nhìn thấy mặt hắn, nhưng hắn có bờ vai rộng và đôi chân dài, ngăn nắp sạch sẽ, thuận mắt hơn nhiều so với những người khác, mà giờ hắn vừa nhấc mắt lên, gương mặt kia cũng trở nên rõ ràng.
Đường nét cương nghị tuấn đĩnh*, đường cong sắc bén, đôi mắt đen láy đào hoa lạnh lùng mê người, đuôi mắt hẹp dài, tự nhiên tăng thêm vài phần ý nhị.
*俊挺: khôi ngô và ngay thẳng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...