Thẩm Chí Hoan cong cong chân, cảm thấy thoải mái hơn nhiều.Nàng nghĩ Lục Dạ chắc cũng không nghĩ tới nàng sẽ đột ngột cử động như vậy, vì nàng rõ ràng nhận ra được bắp thịt của người dưới đùi cứng ngắc một chút.Nàng khẽ hừ một tiếng, làm một khẩu nhìn nhìn về phía hắn nói: “Thả lỏng…”Sau đó, bắn đùi của người này lại căng ra đến mức càng chặt hơn.Thẩm Chí Hoan nghĩ, chỗ này khá nhỏ nên làm hắn không dễ chịu.
Nhưng ai bảo, hắn chỉ là một nô tài chứ, dù có tiếp tục chịu khó cũng phải chịu, nàng chịu ngồi trên chân của hắn, hắn nên cảm thấy vinh hạnh mới phải.Huống hồ, người này xông tới lỗ mãng như thế, lỡ đến lúc hai người họ phát hiện, hậu quả thật khó lường, người này không có chút đáng tin nào.Nàng quay về hơi hất hàm dưới với hắn, vẻ mặt thêm mấy phần kiêu căng như nói cho hắn biết –– Đừng có láo xược với nàng.Lục Dạ không tiếp tục nói thêm lời nào, nhưng Thẩm Chí Hoan rõ ràng nhận ra được chân của hắn hơi thả lỏng.Gian ngoài, tiếng người nói chuyện tiếp tục truyền vào, là lão Hoàng đế với Chu Dự không biết đã kết thúc chủ đề Tiết gia từ khi nào, bắt đầu bàn bạc về việc kết hôn của Chu Dự.“Hôm nay, con có vừa ý nữ tử nào không, năm nay tuổi con đã không còn nhỏ nữa, trong phòng không ai thì còn ra thể thống gì nữa!”Chu Dự từ chối, nói: “Hiện tại, nhi thần chỉ muốn phân ưu thay phụ hoàng, trong ngày thường bận rộn việc chính sự, nhiều lúc không ở trong kinh thành, dù có cưới người ta vào cửa sợ cũng làm lỡ nàng ấy.”Lão Hoàng đế nói: “Con đang nói cái gì đấy! Một nữ nhân thôi, vốn dĩ chỉ để lấy ra giải buồn, con là Thái tử, vì sao phải kiêng dè nàng ta nghĩ thế nào?Đường đường là nam nhi bảy thước, sao chẳng hào sảng chút nào vậy.”“…”Thẩm Chí Hoan âm thầm trợn tròn mắt, càng ngày càng không lọt mắt được lão Hoàng đế này, nàng không có chút nào hứng thú với việc kết hôn của Chu Dự, đơn giản không nghĩ nghe tiếp, nàng bắt đầu thử đẩy sử chú ý của mình đến những khía cạnh khác.Kết quả vừa nhất mắt, đã va vào ánh mắt của Lục Dạ.Nàng ngồi ở trên đùi hắn, cao hơn một chút với hắn, lúc nãy nàng vẫn luôn nhìn bình phong bên kia, lần này lấy lại tinh thần đột nhiên phát hiện, từ lúc nãy bắt đầu, hình như Lục Dạ vẫn luôn nhìn nàng.Anh mắt có chút nóng rực, cũng rất chăm chú.Thật ra, ánh mắt như vậy cũng không có gì khác với ngày thường.
Nhưng Thẩm Chí Hoan vẫn phát hiện có chút không đúng.Hai người họ cách nhau quá gần, lúc này lại đang ở trong tư thế cực kỳ vi diệu, toàn bộ cảm giác đều bị phóng to lên, đặc biệt là xúc cảm.
Bầu không khí tự dưng hơi dấy lên mập mờ.Thật kỳ quái.Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên Thẩm Chí Hoan có cảm giác này.Từ đáy lòng lít nha lít nhít dấy lên nỗi luống cuông, mang theo chút xíu căng thẳng, mặt cũng hơi nóng.
Nàng đoán mặt mình cũng có thể hơi đỏ, nhưng nàng lại không muốn để cho Lục Dạ nhìn thấy gương mặt đỏ của mình, nên có chút cuống quít né tránh ánh mắt của Lục Dạ.Sau khi tách ra, nàng vừa thẹn vừa buồn bực vì phản ứng của mình quá mạnh, cũng không biết làm sao cho rõ ràng.Trong lòng xoay chuyển mấy vòng với suy nghĩ kỳ quái của mình, nàng lại đam qua oán giận lên người Lục Dạ.Cẩu nô tài kia, sau khi đi ra ngoài nhất định phải móc con mắt hắn xuống.Ai cho hắn nhìn nàng như vậy.Nhưng bây giờ, nàng không dám nói câu nào.Bầu khi khí mập mờ khiến lòng người hoảng loạn vẫn còn đang lan tràn ra ngồi, mới vừa rồi không phát hiện còn tốt, bây giờ ý thức được, nàng cảm thấy như đang đứng trong đống lửa ngồi trong đống than, đặc biệt là nơi hai người đang dán vào nhau chặt chẽ.Nàng cúi đầu, thoáng giật giật mông, bắt đầu suy nghĩ nếu không thì nàng cứ đứng lên trên người hắn, nhưng mà vừa mới động đậy không bao lần, người trước mặt đột nhiên nắm cánh tay của àng lại.Giọng trầm thấp nhưng có thể trộm nghe được giọng điệu của hắn cũng khó chịu, thậm chí có chút dữ dằn: “Đừng lộn xộn.”Thẩm Chí Hoan nhìn về phía hắn đâ thấy lông mày của con người này hơi nhíu lại, khóe môi cũng căng thẳng, mặt của hắn vốn đã không có cảm xúc còn có vẻ hơi lạnh lẽo, bây giờ với gương mặt chau mày này chứng minh hắn càng ngày càng khó chịu.Cẩu nô tài kia lại dám mệnh lệnh cho nàng, còn dùng giọng điệu lạnh lùng này! Nàng không thể tin được, lại cảm thấy rất giận và buồn bực.
Không hiểu lòng muốn đối nghịch làm trái lại nổi dậy.Dựa vào cái gì ngươi không cho ta động thì ta không động, hắn chỉ là một nô tài thấp hèn, mà nàng là chủ nhân của hắn, không phải muốn động thì động được sao.Thẩm Chí Hoan nghĩ như vậy, lập tức không phục cử động mấy lần, lúc này Lục Dạ không ngăn nàng nữa, nhưng nàng chưa kịp thoải mái thì phát hiện ra bên mông của mình đụng vật gì đó khá cứng và gồ ghề.Ban đầu, nàng còn không có phát hiện kịp, sau khi cúi đầu nhìn xuống theo bản năng, Lục Dạ lại không cho nàng nhìn.Nàng có chút mê man đối đầu với ánh mắt của Lục Dạ, nửa ngày mới bất giác hiểu được.“…”Màu đỏ nhàn nhạt từ cổ lan lên trê mặt, nàng há miệng muốn nói cái gì đó lại nghẹn lại cỏ cổ họng, trong đầu như vang lên một tiếng nổ “Rầm”, nàng cũng không biết lúc đó mình làm sao kiếm chế được không nhảy bật dậy, nhưng đó là lần đầu tiên mười mấy năm trong đời của nàng, gặp tình thế như vậy.Sao hắn dám…Nàng trợn to hai mắt trừng mắt Lục Dạ, dù trong lòng có sóng to gió lớn đi chăng nữa thì vẫn sợ kinh động đến người bên ngoài, nàng chỉ có thể chẩn thận dời từng li từng tí ra ra khỏi trên đùi hắn, cũng không còn để ý tư thế có thoải mái hay không mà ngồi xổm trước mặt hắn, ngón tay thon dài như ngọc chỉ vào mặt hắn dường như câu tiếp theo là câu mắng chửi.Người theo đuổi nàng rất nhiều, nhưng chưa từng có ai dám to gan xúc phạm nàng như vậy.Ngực của nàng phập phồng lên xuống, thế mà tên Lục Dạ này lại bật cười trước mặt nàng.Chút xấu hổ trong lòng bị phóng to lên, nụ cười đó trong mắt Thẩm Chí Hoan giống như đang cười nhạo.Phản ứng đầu tiên của nàng là tức giận.Nhưng tại bước ngoặt này, tức giận đến mức nhất định, nàng bình tĩnh lại.Không được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...