Điện Hạ, Thần Biết Sai Rồi!

Cửa thật sự bị khóa rất chắc, không chỉ như thế, bởi vì trước lúc Lâm San uy hiếp, mọi người ngại uy nghiêm của chủ tử nên tất cả bọn họ đều cách phòng rất xa, nào dám tới gần. Thế nên cho dù Lâm San gõ cửa muốn ra ngoài cũng không ai đến.

Lúc này, người phía sau đã đến gần trong gang tấc, Lâm San có thể cảm nhận được hơi thở nam tính đặc trưng phát ra trên người Liên Phong, trong lòng không khỏi sợ hãi.

Một bàn tay khoát lên vai nàng.

Nhất thời, Lâm San thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

"Ngươi không cần xúc động! Ta là nam! Là nam! Ngươi nhìn cho rõ sự thật! Ngực đều không có!" Lâm San xoay người, đem ngực vỗ bình bịch.

Này lời ta nói là thật nha! Sao ta phải làm như vậy, ngươi còn chưa xâm phạm ta, ta đã muốn hộc máu.

Thấy đối phương tựa hồ không phản ứng gì, Lâm San mới mở mắt, vụng trộm nhìn Liên Phong. Biểu tình của hắn giờ phút này khó có thể hình dung được bằng lời, bất đắc dĩ lộ ra điểm suy yếu, bất đắc dĩ tràn ngập sự thất thố, trong thất thố lại có chút lý trí.


"Phò mã, ngươi... Không cần lo lắng..." Bởi vì dược tính nên Liên Phong muốn nói cũng phải cố hết sức, dù sao hắn nội lực thâm hậu còn có thể miễn cưỡng khắc chế.

"Ngươi như vậy, ta có thể không lo lắng sao?" Lâm San lôi vạt áo.

Liên Phong khóe miệng co giựt: "Phò mã xin yên tâm... Với nội lực của vi thần... có thể khắc chế được."

"Thật sự?" Lâm San xem vẻ mặt của hắn, không giống như gạt người, nhất thời yên tâm không ít, vỗ vỗ vai hắn, "Ôi, ngươi không nói sớm, làm ta lo chết mất! Xúc cảm không sai!" = =

"Không nên đụng vào ta!" Liên Phong biến sắc, thanh âm đề cao vài phần.

Lâm San vội vàng nhanh chóng lùi về, vẻ mặt ủy khuất: "... Không phải chính ngươi nói có thể khắc chế được?"

Một khắc kia, cảm xúc Liên Phong thật sự trăm mối ngổn ngang, vừa rồi nơi bị tay nàng chạm qua giống như lửa đốt, nói một cách sinh động, lúc nào cũng có khả năng bùng nổ, ánh mắt bắt đầu mê ly, hết thảy trước mắt dần dần trở nên mơ hồ giống như đang nhìn thấy một cô nương môi hồng răng trắng, mùi thơm cơ thể nữ nhân làm cho hắn không khỏi muốn tới gần để cảm nhận rõ ràng hơn.

Lâm San vừa rồi còn yên tâm, bỗng thấy Liên Phong hướng đến mình, mũi đều nhanh dán trên mặt nàng. Hoảng sợ, nàng vội vàng lui về sau, lập tức lưng liền dính sát cửa.

Ngay khi Liên Phong đang tiến đến gần nàng, môi thở ra nhiệt khí cơ hồ đánh vào mặt nàng, làm Lâm San sợ hãi, lưng dán trên cửa, cả người lạnh run từng đợt.

Huynh đệ, ta xem trọng kim đao của ngươi, ngươi không cần lấy thân báo đáp khoa trương như vậy! Cùng lắm thì ta không cần đao của ngươi! Lâm San gấp đến độ muốn khóc, tuy rằng xúc cảm của nam nhân này quả thật không sai nhưng hắn đeo mặt nạ vậy thì có quỷ mới biết sau mặt nạ đó có phải bị tạt axit hay không, như vậy ta thật thiệt thòi rồi! Lâm San hò hét, tay dán chặt cửa, sờ soạng khắp nơi.

Cùng lúc đó, lý trí Liên Phong kịch liệt đấu tranh, một trận mê muội qua đi, hắn lại thanh tỉnh một chút, phát hiện vừa rồi dường như không thể khống chế đến cạnh Tống Lạc, có chút ngượng ngùng, mở miệng: "Ta... A!" Sau một tiếng kêu đau đớn, truyền kỳ kim đao thị vệ, thủ lĩnh ngự tiền thị vệ vĩ đại—— đồng chí Liên Phong đã ngã xuống.

Nhìn lại Lâm San, trong tay cầm một cây gỗ dùng để khóa cửa đang thở phào nhẹ nhõm: "Má ơi, nguy hiểm thật!"


Nhìn Liên Phong té trên mặt đất, Lâm San nhẹ nhàng thở ra nhưng rất nhanh nàng lại lo lắng. Người này không phải thủ lĩnh ngự tiền thị vệ sao? Như thế nào chỉ một gậy đã gục? Ngươi động đậy một chút để ta xác định ngươi còn sống! Nàng run rẩy vươn chân, đá Liên Phong một cước, không phản ứng.

Xong rồi! Sẽ không bị ta đánh chết đi? Lâm San hoảng sợ, vội vàng ngồi xổm xuống dò hơi thở của hắn, hoàn hảo, hoàn hảo, còn sống, chỉ là ngất đi thôi.

Lâm San nhẹ nhàng thở ra, lập tức dời tầm nhìn xuống, nhất thời hai mắt sáng lên: Kim đao?! Cơ hội tốt!

Ý niệm tà ác trong đầu Lâm San trỗi dậy, nàng nhìn Liên Phong bất tỉnh rồi lại nhìn kim đao, nội tâm thống khổ giãy dụa, cuối cùng, bị lý trí đánh bại.

Huynh đệ, ta nói xấu tốt gì cũng là ta cứu kim đao trên tay ngươi, giúp nó không rơi vào tay người khác, tuy rằng đánh ngươi một côn, coi như huề nhau? Đao của ngươi... cho ta mượn sờ một chút. Trong lòng mặc niệm, móng vuốt tội ác của Lâm San hướng về phía kim đao ngày đêm tơ tưởng.

Di? Sao không động đậy? Lâm San nhìn kỹ, phát hiện Liên Phong tuy hôn mê nhưng cầm chặt đao trong tay, khí lực mạnh kinh người, hoàn toàn không mảy may nhúc nhích.

Không đến mức này chứ? Không phải chỉ là một cây đao thôi sao? Lâm San buồn bực, trong chốc lát lại cố gỡ vẫn gỡ không ra. Quên đi, xem như cho ngươi nợ ta! Lâm San mệt thở hồng hộc, đặt mông ngồi dưới đất, hờn dỗi trừng mắt nhìn Liên Phong vui vẻ.

Ta nói đao này của ngươi rốt cuộc giá trị bao nhiêu? Ngay cả tam hoàng tử còn muốn chiếm, còn ra tay nhanh vậy, sẽ không là thượng cổ thần khí đi? Lâm San nghĩ đao này thực đáng giá, càng nhìn càng khó chịu, chân lại đá Liên Phong một cước. Thấy hắn nằm yên không nhúc nhích nên dùng cả hai chân mà đá cho hả giận, kết quả hắn động đậy.

Ta lải nhải cái gì, không phải hôn mê sao? Lâm San lại hoảng sợ, vội vàng né ra xa một chút, nhìn Liên Phong.


Liên Phong giật mình, thật lâu không thấy động tĩnh, người vẫn nằm đó không nhúc nhích.

Lâm San nhìn xa xa, ánh mắt quét một lần từ đầu đến chân. Bằng lương tâm mà nói, nam nhân này dáng người thật sự là nhất đẳng, xem thắt lưng này, chân này, cánh tay này... Đáng tiếc khuôn mặt sao phải mang mặt nạ? Giống như trong ca kịch, phỏng chừng không may bị hủy dung, đáng tiếc a đáng tiếc...

Di?! Mặt nạ này giá trị không nhỏ?

Bạn học Lâm San chúng ta có một đôi mắt chuyên phát hiện những vật có giá trị, mặc kệ là thời điểm nào, tầm mắt của nàng cuối cùng đều dừng lại ở vật đáng giá. Cái gọi là tâm hồn tham tiền, đại khái chính là chỉ loại người này.

Đề phòng nguy cơ Liên Phong còn có thể tỉnh lại, Lâm San thật cẩn thận đi qua, móng vuốt tội ác đặt lên mặt nạ trên mặt Liên Phong.

Lúc này, Liên Phong không hề cử động nên mặt nạ đã bị Lâm San dễ dàng tháo xuống, tiện đà lực chú ý của nàng lại cũng vô pháp dừng lại trên đó, bởi vì khuôn mặt vừa cởi bỏ mặt nạ này —— hiển nhiên là người qua đường Giáp nàng gặp trong ngày thành thân đó!

Lâm San hối hận, bụng dạ sục sôi. Ta khinh! Ngươi không có gì thì mang mặt nạ làm chi? Sớm biết là ngươi, ta để ngươi xâm phạm thiệt tốt lắm! Tùy tiện xâm, tùy ý phạm, tráng sĩ, ngươi không nên thấy ta là một đóa kiều hoa liền thương tiếc ta, kỳ thật ta chịu được!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui