Lâm San đói bụng nên tỉnh dậy, trong lúc mơ mơ màng màng bèn ngửi thấy mùi thức ăn. Nàng đang nghĩ nghĩ đột nhiên phát hiện không thể động đậy, lúc này mới mở mắt ra, chỉ thấy một nam tử thản nhiên ngồi tại bàn trước mắt, xiêm y đỏ như máu, ở góc áo lộ ra một đóa mẫu đơn màu đen, hết sức xinh đẹp. Điều này làm Lâm San rất nhanh liên tưởng đến tên yêu nghiệt mà nàng biết nhưng nhìn lại đối phương hoàn toàn xa lạ.
Lâm San không khỏi nghi hoặc, nàng không biết đối phương, trên người lại không có tiền tài, người này đánh nàng ngất làm gì? Vì sao phải trói nàng ở đây? Đúng vậy, Lâm San giờ phút này là bị trói gô trên ghế, nhìn một bàn đầy món ngon bụng đói kêu gào, thống khổ vô cùng.
Đối phương thấy động tĩnh của Lâm San, đôi mắt tối đen nhìn nàng mang theo vài phần ý tứ cười nhạo làm người ta không khỏi tức giận.
"Ngươi là ai? Trói ta làm gì? Cởi ra!" Lâm San nhịn không được mắng lại, đáng tiếc vì đói bụng nên hữu khí vô lực, thật sự không có khí thế.
Người nọ nở nụ cười, hoàn toàn không thèm để ý đến tiếng mắng này và vẫn tiếp tục uống rượu. Không chỉ có mình hắn độc ẩm vui vẻ mà con chó săn bên cạnh bàn cũng đang cắn xé một cái đùi gà, hoàn toàn không thèm quan tâm gì đến Lâm San.
Đến con chó cũng không để ý nàng, Lâm San nổi cơn tức giận, tiếp tục lải nhải mắng chửi nào là đồ vương bát đản, quy tôn tử, những câu mắng khó nghe đều đã mắng nhưng đối phương tựa hồ không nghe thấy, ngược lại càng ăn càng vui. Rốt cục, Lâm San mắng hết hơi, yên tĩnh thở hổn hển, bắt đầu tụng niệm nguyền rủa đối phương: "Cái ngươi ăn không phải cơm, là phân trâu phân trâu phân trâu, thứ ngươi uống không phải rượu, là nước đái ngựa nước đái ngựa nước đái ngựa, đáng ghét, đáng ghét..."
Trong tiếng nguyền rủa ai oán như niệm kinh, đối phương rốt cục không có cách nào bình tĩnh, chén rượu trong tay dằn mạnh lên bàn, sắc mặt khó coi cực điểm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngươi nói xong chưa?"
"Chưa!" Lâm San tiếp tục niệm kinh, "Phân trâu phân trâu phân trâu, nước đái ngựa nước đái ngựa nước đái ngựa..."
Mỹ nam tử đáng thương kia thiếu chút nữa phun ra, cố nén ghê tởm, điểm á huyệt của Lâm San. Ngón tay vừa hạ xuống, Lâm San lập tức giống như xác ướp, nhất thời không lên tiếng, chỉ còn ánh mắt ai oán nhìn chằm chằm người ta, dùng ánh mắt thay cho lời oán niệm.
Nam nhân này phỏng chừng còn ngây thơ, bị Lâm San nhìn như vậy bèn dùng hai ngón tay thon dài vội vàng định che mắt nàng làm Lâm San sợ tới mức vội vàng nhắm lại, còn tưởng đã gặp tên biến thái, hoàn toàn chết chắc rồi. May mà đối phương còn không biến thái đến trình độ này, Lâm San từ từ nhắm hai mắt, thật lâu không thấy hắn có động tĩnh, lúc này mới vụng trộm mở mắt lại thiếu chút nữa bị hắn làm cho chết khiếp, ta nói đại ca, cầu xin ngươi về sau đừng mặc đồ đỏ đứng sát người ta như vậy được không? Vừa mở mắt nhìn hơn phân nửa mặt, bộ dạng dù dễ nhìn cũng hù chết người ta!
Người nọ nhìn Lâm San một hồi lâu, bỗng nhiên nhíu mày, thốt ra một câu: "Xấu nữ." Tiện đà đứng lên, ống tay áo phất qua người nàng, huyệt đạo của Lâm San liền được giải khai.
Nàng thấy mình có thể nói, nhân tiện bật thốt: "Đúng vậy đúng vậy, ta xấu, ta xấu muốn chết! Vị thiếu hiệp này, người xấu như ta mà bị bắt thật làm nhục thưởng thức của ngài, không bằng thả ta ra, tìm mỹ nữ mà bắt còn hơn!"
"Ta không có hứng thú với mỹ nữ."
Lâm San bừng tỉnh đại ngộ: "A, ta đã biết! Ngươi thích mỹ nam!"
"Câm miệng!" Người nọ biến sắc, hung hăng trừng mắt nhìn nàng, cùng lúc đó, con chó săn đang nghỉ ngơi bên cạnh bàn bỗng nhiên cũng nhìn Lâm San sủa to.
Lâm San bị một người nhất chó hung ác hăm dọa, lập tức tỏ vẻ nhu thuận nhưng trong lòng nhịn không được vẫn tiếp tục suy nghĩ: "Mỹ nữ không thích, mỹ nam cũng không thích, vậy ngươi thích gì?" Lúc này, ánh mắt của nàng tự nhiên hạ xuống người con chó săn hung ác kia, lập tức ngộ đạo.
Huynh đệ, khẩu vị của ngươi quá nặng! (Đọc đến khúc này, không thể không té ghế với tư duy của Tiểu San San)
Nam tử kia bị ánh mắt vô cùng đáng khinh này nhìn đến, cả người nổi da gà, quát lên: "Tống Lạc!"
Lâm San đang định trả lời bỗng nhiên con chó đứng trước mặt "Uông!" lên một tiếng, sau đó ngoan ngoãn trở về ngồi lại bên cạnh bàn.
Lâm San chấn kinh, thật lâu sau mới phản ứng lại, mặt đầy căm phẫn: "Quá đáng, hơi quá đáng! Ngươi muốn đặt tên cho chó cũng nên xem nó có chỗ nào xinh đẹp hay không chứ? Bộ dạng đó vô cùng thê thảm, thê thảm..."
Ngay khi Lâm San hết sức bi phẫn, đối phương bỗng nhiên đổi mặt, cười tủm tỉm với nàng: "Tống cô nương, đói bụng không?"
Đột nhiên tươi cười quỷ dị làm Lâm San lập tức cảnh giác, bụng đói đang sôi sùng sục nhưng trên mặt lại ra vẻ không sợ sinh tử còn bày đặt lẫm liệt hiên ngang: "Không đói bụng!" Vừa dứt lời, bụng không chịu thua cũng phát ra tiếng, làm nàng đành nuốt mấy câu nói chính nghĩa đang định nói lại.
Lâm San rõ ràng cúi đầu giả chết.
"Muốn ăn cũng dễ thôi." Người nọ cười khẽ, ống tay áo vung lên, mấy dây thừng thô cứng trên người Lâm San liền bung ra, vuốt cổ tay đau vì bị trói, Lâm San nhìn nam nhân kia khó hiểu.
"Ăn đi, không phải đói sao?" Một chén thịt nướng đặt trước mặt Lâm San, mùi thơm nức mũi làm con sâu đói trong bụng Lâm San biểu tình không ngừng.
Bình thường lâm vào tình huống này, Lâm San bình đều nghĩ ăn cũng chết, không ăn cũng chết, rõ ràng ăn no rồi chết nhưng lần này nàng cũng không biết động kinh thế nào, thuận miệng hỏi: "Ngươi hạ độc?"
"Đương nhiên." Người nọ gật đầu, bộ dáng làm ra vẻ đó là chuyện đương nhiên.
Bàn tay cầm thịt của Lâm San lập tức cứng lại, nhìn thẳng đối phương, vẻ mặt khổ sở: "Ta nói, huynh đệ, ngươi kỳ thật bắt ta tới là để đùa giỡn? Sao lại nói ta biết có độc làm gì? Nói ta biết rồi lại bảo ta ăn là sao? Ngươi no cơm rửng mỡ sao?"
"Ngươi đùa giỡn với ta?" Lâm San làm mặt nghiêm nói.
"Ta nói trong thịt có độc, ngươi liền nói ta đùa ngươi, nếu ta nói không chỉ thịt, còn có rượu, đồ ăn khác, thậm chí ngay cả trên ghế ngươi đang ngồi đều có độc, ngươi còn nghĩ ta đùa giỡn ngươi không?"
Lâm San run run, đánh rơi miếng thịt trong tay.
"Tống Lạc" dưới bàn lập tức chồm qua, nuốt miếng thịt kia, ngay lập tức "Tống Lạc" ngã gục, miệng sùi bọt mép, run rẩy trên đất một trận, cuối cùng tắt hơi. Hết thảy mọi chuyện diễn ra không quá năm giây, Lâm San trợn mắt há hốc mồm.
"Ngươi... Ngươi biến thái!" Nàng thiếu chút nữa nhảy dựng trên ghế, chỉ vào đối phương mắng to, "Tuy con chó này bộ dạng khó ưa nhưng ngươi cũng không cần ngoan độc như vậy chứ? Ngươi có phải là người hay không! Ngươi..."
"Đừng vội." Đối phương thản nhiên nói, "Chốc lát sẽ đến lượt ngươi, gấp cái gì?"
Lâm San nháy mắt ngậm miệng, trên đầu bỗng dưng toát mồ hôi lạnh, tim nhảy dựng lên. "Trời ơi, người này sẽ không muốn giết nàng thật chứ? Rốt cuộc là chuyện gì?"
Ngay lúc nàng hết sức nghi hoặc, đối phương bỗng nói: "Thế nào? Sợ? Muốn chết đẹp mặt chút, không bằng chúng ta làm một giao dịch?"
Lâm San có thể cảm giác được lưng mình ướt đẫm mồ hôi, kiên trì hỏi: "Ngươi... Ngươi muốn gì?"
Người nọ cười cười, không chút để ý nói: "Nghe nói, hoàng thượng ban cho ngươi một khối thiên thạch?" Lúc hắn nói xong, thần thái thoải mái khác hẳn ác ma giết người không nháy mắt vừa rồi, ngón tay lại nhịp nhịp trên bàn.
Một khắc kia, bỗng một ý niệm kinh người lướt qua trong đầu Lâm San, nàng không kịp nghĩ nhiều, bật thốt lên: "Đỗ Cảnh? Ngươi là Đỗ Cảnh!"
Lời vừa dứt, đối phương tựa hồ giật mình, lập tức cười rộ, trêu đùa: "Không sai, đã để ngươi phát hiện, xem ra phải giết ngươi diệt khẩu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...