Lâm San hồi cung cùng Đỗ Hạo, lúc này hoàng thượng đã hay tin nên đang ở trong ngự thư phòng quát mắng trưởng thị vệ về việc canh gác tẩm cung công chúa, vừa thấy Lâm San đến bèn giận tím mặt, hung hăng vung tấu sớ trong tay, lạnh lùng nói: "Thân là Phò mã mà ngay cả công chúa đều không thể bảo hộ chu toàn, trẫm muốn thử xem con rể như ngươi có ích gì!"
Lâm San lần đầu chứng kiến hoàng đế nổi giận như vậy, yên lặng quỳ trên mặt đất, không biết ứng phó thế nào.
Đỗ Hạo bỗng tiến lên nói: "Phụ hoàng đừng trách cứ Phò mã, đều do nhi thần nhất thời quật khởi, yêu cầu Phò mã đến quý phủ mấy ngày, hại Phò mã không thể bảo hộ hoàng muội."
Hoàng đế đang nổi nóng, không nghĩ đứa con luôn thuận theo ý mình ngăn trở, nổi cơn thịnh nộ: "Ý của ngươi là trẫm nghi oan cho hắn?"
"Nhi thần cũng không có ý này, chỉ hy vọng phụ hoàng tạm thời gác lại việc trách mắng, chuyện cấp bách bây giờ là nhanh chóng tìm ra hoàng muội, cũng nên để Phò mã có cơ hội lập công chuộc tội." Đỗ Hạo không hề sợ hãi, bình tâm tĩnh khí nói.
"Muốn lập công chuộc tội?" Hoàng thượng cười lạnh nói, "Được, trẫm lập tức cho ngươi cơ hội! Phò mã Tống Lạc tiếp chỉ!"
Lâm San giật mình lấy lại tinh thần, vội vàng quỳ trên mặt đất: "Thần Tống Lạc tiếp chỉ!"
"Trẫm hạn ngươi trong vòng mười ngày phải tìm được công chúa, nếu tìm không thấy, ngươi không cần trở lại!"
Lâm San thiếu chút nữa kích động phát khóc, hoàng thượng ngài rất sáng suốt, không cần trở về mới tốt, tốt nhất cả đời ta không trở lại!
Kết quả hoàng thượng sau đó bồi thêm một câu: "Ngươi không trở lại, phụ mẫu huynh đệ các ngươi cũng không cần trở lại, khi nào tìm được công chúa, trẫm liền chuẩn một nhà các ngươi trở lại kinh thành!"
Lâm San thiếu chút nữa hét lên: "Ta nói, hoàng thượng ngươi cũng quá độc ác đi!"
Lúc này, Đỗ Hạo ở một bên bỗng nói: "Nhi thần nguyện ý hiệp trợ Phò mã truy tìm hoàng muội."
"Tốt, trẫm thật không biết quan hệ giữa thái tử và Phò mã tốt vậy, một khi đã như thế, người đâu!"
Liên Phong từ ngoài cửa tiến đến, liếc nhìn Lâm San quỳ trên mặt đất một cái, hướng hoàng thượng nói: "Hoàng thượng có chuyện gì phân phó?"
"Liên Phong, trẫm lệnh ngươi suất lĩnh ngự lâm quân, phối hợp thái tử, Phò mã toàn thành truy tìm công chúa, cần phải bảo đảm an toàn cho công chúa, không thể có sai lầm."
"Thần lĩnh chỉ."
Cứ như vậy, nhiệm vụ tìm kiếm công chúa cuối cùng giao cho ba người Lâm San, Liên Phong cùng Đỗ Hạo, đây là chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán Lâm San. Từ ngự thư phòng đi ra, Lâm San nhẹ nhàng thở ra rất nhiều lại không ngừng bất an.
Không nói đến chuyện hoàng thượng chỉ cho nàng thời gian mười ngày tìm Đỗ Minh Nguyệt mà nói hai người hiện tại bên cạnh nàng vừa rồi còn đánh nhau một trận, thật có thể phối hợp tốt sao?
Quả nhiên, Đỗ Hạo mới từ ngự thư phòng đi ra, cũng không thèm liếc nhìn Liên Phong, hướng Lâm San nói: "Ngươi yên tâm, bổn vương nhất định giúp ngươi tìm người." Ngữ khí của hắn nghe qua mười phần đáng tin.
Lâm San không rõ thái độ của Đỗ Hạo với mình sao bỗng nhiên có thể thay đổi, không chỉ vừa rồi trước mặt hoàng thượng nói thay nàng, hiện tại lại chủ động hỗ trợ, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì đáp trả, sửng sốt nửa ngày, chỉ biết nói: "Cám ơn."
"Bổn vương không cần ngươi tạ ơn." Hắn nhìn Lâm San nhưng lại quét mắt qua Liên Phong, nói: "Bổn vương chỉ cần ngươi nhớ kỹ nhân tình hôm nay." Dứt lời không quay đầu lại tiêu sái bước đi.
Lâm San quả thực không hiểu, đúng lúc này Liên Phong cũng đi lên nói: "Ta đi trước chuẩn bị một chút cho hành động ngày mai."
Đã lâu không gặp Liên Phong, Lâm San kỳ thật có rất nhiều điều muốn nói nhưng đây đang là tình huống nguy cấp, nàng đành phải nén cảm xúc trong lòng hỏi: "Ta thì sao? Có thể hỗ trợ gì không?"
"Ngươi?" Liên Phong nhìn nàng, thấy nàng lo lắng, ánh mắt tán loạn, hiển nhiên đêm nay đã chịu nhiều kinh hách, nhịn không được lấy tay gõ gõ trên trán nàng, ôn nhu nói: "Ngươi về ngủ một giấc, chờ trời sáng sẽ biết mình cần làm gì."
Từ nơi bị hắn chạm tay vào như có độ ấm truyền khắp cơ thể, Lâm San không hiểu vì sao bình tâm lại, nàng nhìn về phương trời xa xăm, trong lòng thở dài: "Đỗ Minh Nguyệt a Đỗ Minh Nguyệt, lúc ngươi ở đây ai cũng vì ngươi chết đi sống lại, giờ ngươi không ở đây, đại gia ta cũng vì ngươi sống đi chết lại, thật là trong số các công chúa tung hoành cổ kim chỉ có ngươi là một đóa kỳ hoa!"
"Hắt xì!" Công chúa Đỗ Minh Nguyệt kỳ hoa hắt xì một cái.
Vừa nghe trong bao tải có động tĩnh, Hạ Lão Tam có chút lo lắng: "Không biết có ra tay quá mạnh hay không? Người ta là công chúa thể chất nhu nhược, vạn nhất chịu không nổi thì sao?" Vì thế hắn vội vàng tìm một nơi hoang vắng, mở bao tải ra.
Bao tải vừa mở, hắn liền trợn tròn mắt.
Di? Chẳng lẽ lớn tuổi, trí nhớ không tốt? Sao không phải là công chúa hắn biết? Xong rồi xong rồi, sai người! Hạ Lão Tam hối hận không kịp, vừa định đem người trả lại, Đỗ Minh Nguyệt bỗng nhiên đánh hắn tới tấp.
"Ngay cả bản công chúa cũng dám bắt, ngươi không muốn sống nữa phải không? Ta đánh chết ngươi!" Đỗ Minh Nguyệt vừa đánh vừa cắn thật vô cùng hung hãn gấp mấy người thường.
Hạ Lão Tam không nghĩ cô nương bị bắt nhầm hung hãn như vậy, mắt thấy nàng la to sẽ nhanh đưa quan binh tới, không còn cách nào đành lấy cán dao đánh nàng hôn mê. Rốt cuộc cô nương không có võ công lập tức ngã nhào xuống.
Thân hình mềm nhũn này thiếu chút nữa làm Hạ Lão Tam tim gan gì cũng muốn vọt ra, kỳ thật nữ nhân này tuy hung hăng nhưng thật sự đẹp hơn Lâm San rất nhiều. Má ơi! Trên đời có nữ nhân xinh đẹp đến vậy sao? Từ nhỏ đến lớn, số nữ nhân mà Hạ Lão Tam gặp qua chỉ đếm trên đầu ngón tay, giây phút nhìn thấy mỹ nhân, xuân tâm lại nhộn nhạo lần nữa.
Mẹ nó, sai lầm nối tiếp sai lầm, tốt xấu gì cũng là nữ nhân, đèn ở đâu mà chả giống nhau! Hạ Lão Tam rốt cục quyết tâm hoàn toàn từ bỏ mối tình đầu Lâm San. Sau đó đem bao tải phủ lên Đỗ Minh Nguyệt lại, khiêng ra ngoài thành.
Một đằng Hạ Lão Tam suốt đêm dùng khinh công mang theo Đỗ Minh Nguyệt ra kinh thành, một đằng khác Lâm San chẳng hay biết gì đang lo sợ kỳ hạn mười ngày tìm không thấy Đỗ Minh Nguyệt sẽ liên lụy cha mẹ với đại ca. Vì thế trời vừa sáng, Lâm San đã cùng Liên Phong suất lĩnh ngự lâm quân ra cung tìm người. Xuất cung không bao lâu, Đỗ Hạo mang theo nhân mã xuất hiện, ba người hội hợp, không khí lập tức trở nên thực xấu hổ.
"Vì tiết kiệm thời gian, bổn vương đã phái Cố Tả dẫn người tìm kiếm ở phía tây kinh thành, Liên đại nhân dẫn ngự lâm quân phụ trách phía bắc, về phần Phò mã sẽ theo bổn vương đi về hai phía đông nam, Liên đại nhân có dị nghị gì không?" Khẩu khí Đỗ Hạo nghe qua giống như trưng cầu ý kiến, kì thực đã có chủ ý từ trước.
Liên Phong không cự tuyệt cũng không đáp ứng, chính là nhìn Lâm San nói: "Thần đã thương định cùng Phò mã tìm người."
"Phải không?" Đỗ Hạo nhíu mày, nhìn về phía Lâm San.
Hai người bỗng nhiên đều nhìn mình, Lâm San lập tức giật mình, quyền quyết định sao lại rơi vào tay mình? Đi cùng Liên Phong sẽ khiến Đỗ Hạo ghen ghét Liên Phong, đi cùng Đỗ Hạo không chừng hắn làm gì với mình, rất nguy hiểm!
Lâm San lo lắng bỗng hai mắt sáng ngời: "Nếu không... Các ngươi đi cùng nhau, một mình ta đi về phía bắc cũng được."
"Không được!" Hai người trăm miệng một lời.
Ngay tại thời điểm trọng yếu này, bỗng một thanh âm vang lên: "Ta cảm thấy chủ ý của Phò mã không sai." Trong thanh âm mang theo ba phần cười, bảy phần ma mị, vừa nghe liền biết người tới là ai.
Đúng vậy, người tới đúng là Tam hoàng tử Đỗ Cảnh!
Lâm San trong lòng buồn bực, sao Đỗ Cảnh cũng có hứng thú tham gia? Bất quá giờ này, sự xuất hiện của hắn thật sự giải vây cho mình nên nàng mau chóng phụ họa: "Tam hoàng tử nói có lý, việc này quyết định vậy đi, các ngươi cùng đi với nhau, ta đi một mình!"
"Ai nói Phò mã đơn thân độc mã?" Đỗ Cảnh nở nụ cười, "Phò mã không phải còn có vi huynh sao? Vi huynh tuy không có ngự lâm quân cũng không có thân mã, bất quá vẫn có thể ra sức, Phò mã thấy sao?" Hắn híp mắt cười, nhìn qua cực kỳ giống chó sói chúc tết gà nhà.
Nhưng Lâm San không cần nghĩ nhiều như vậy, xét tình huống trước mắt, chọn sói chồn còn tốt hơn Đỗ Hạo và Liên Phong, vì thế nàng cắn răng nói: "Quyết định rồi, ta đi cùng Tam hoàng tử!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...