Editor: Nha Đam
Nửa đêm.
Tiểu hoàng đế mặc một thân y phục dạ hành lén lút đi vào Trấn Bắc vương phủ.
Phong Thiển đi vào phủ Phượng Quyết, không khỏi cảm khái, thị vệ trong phủ mảnh nhỏ quá vô dụng đi.
Nàng đều tiến vào rất nhiều lần cũng chưa bị phát hiện.
Tiểu hoàng đế nhíu nhíu mày.
Quả nhiên, mảnh nhỏ còn phải yêu cầu nàng tới bảo hộ.
Hệ thống: "......"
Người trong tiểu vị diện cùng người không chịu pháp tắc của Thiên Đạo ràng buộc như ngươi có thể so bì sao!
Phong Thiển đứng ở trước cửa, nhẹ nhàng mà mở cửa, lắc mình tiến vào.
Nàng xoay người đóng cửa lại.
Quay đầu lại nháy mắt, nữ hài bỗng nhiên bị người đè ở trên cửa.
Trong nhà một mảnh đen nhánh.
Ngón tay thon dài của đối phương đáp ở mệnh môn trên cổ nàng, hơi thở quanh thân trầm thấp lạnh băng.
Phong Thiển: "!"
Ở ngửi được Long Tiên Hương cùng u hương nhàn nhạt dễ ngửi quen thuộc trên người tiểu hoàng đế, đối phương sửng sốt, sau đó ôm lấy nàng, khom lưng cúi người, đem đầu chôn ở trên vai nàng.
"Bệ hạ sao lại tới?" Thanh âm Phượng Quyết có chút ám ách, hô hấp ấm áp phun trên cổ tiểu hoàng đế.
Phong Thiển cảm giác có chút ngứa, giơ tay nhẹ nhàng đẩy Phượng Quyết một chút.
Đối phương bị đẩy, trong mắt có vài phần mê mang.
Ánh trăng thanh nhã xuyên thấu qua song cửa sổ rơi vào trong mắt, rực rỡ lấp lánh.
"Ta tìm hoàng thúc có chính sự." Tiểu hoàng đế banh khuôn mặt nhỏ, nghiêm túc nói.
Nhìn đối phương bộ dáng nghiêm trang, Phượng Quyết cười cười, nhẹ nhàng buông đối phương ra.
Hắn thong thả ung dung đi đến bên cạnh bàn thắp đèn hỏa lên, chỉ chốc lát, trong nhà liền sáng sủa lên.
Phong Thiển đi đến bên người hắn kéo ghế ra ngồi xuống, Phượng Quyết cũng đi theo ngồi xuống.
Tiểu hoàng đế cùng Phượng Quyết nói việc tạo phản của Thừa tướng Tư Đồ Diễm.
Phượng Quyết chỉ là hơi hơi gật đầu, vẫn chưa lộ ra thần sắc kinh ngạc.
Phong Thiển nghi hoặc: "Hoàng thúc biết được việc này?"
Phượng Quyết giơ tay xoa xoa đầu tiểu hoàng đế, khóe miệng mang theo vài phần ý cười: "Biết được.
Đang muốn tìm thời gian báo cho bệ hạ, không nghĩ tới bệ hạ cũng biết."
Phong Thiển chớp chớp mắt.
"Vậy trong tay hoàng thúc có bao nhiêu binh lực?"
"Mười vạn tinh nhuệ."
Nghe vậy, tiểu hoàng đế như suy tư gì gật gật đầu.
Tinh nhuệ trong miệng Phượng Quyết chính là một người có thể chống lại mười người, mỗi người đều được huấn luyện, không sợ sinh tử.
Cũng chính là tương đương với có một trăm vạn binh lính bình thường.
Phong Thiển nghĩ nghĩ, lặng lẽ ở bên tai Phượng Quyết nói nói mấy câu.
Nghe xong mưu kế của tiểu hoàng đế, Phượng Quyết không khỏi nhướng mày nhìn về phía đối phương.
Thật đúng là một đứa bé lanh lợi.
Phượng Quyết lại giơ tay xoa xoa đầu tiểu hoàng đế, giọng của hắn hơi có chút khàn khàn nói: "Đã trễ thế này, bệ hạ cần phải lưu lại?"
Ánh mắt hắn không chút để ý dừng ở trên người tiểu hoàng đế, mắt phượng xinh đẹp ở lay động ngọn đèn dầu có một loại sắc đẹp dụ hoặc nói không nên lời.
Phong Thiển nhìn chằm chằm Phượng Quyết nhìn vài lần, sau đó banh một khuôn mặt vô biểu tình bò lên trên giường, lăn vào bên trong.
Tiểu hoàng đế nhéo chăn, đôi mắt đen nhánh nhìn người ở ánh đèn mờ nhạt.
Khóe miệng người nọ mang theo ý cười, nhìn mình không chớp mắt, đầu ngón tay thon dài một chút một chút mà gõ mặt bàn.
Phong Thiển quay đầu đi, không lại nhìn hắn.
"Ta ngủ nơi này.
Hoàng thúc tự mình tìm một nơi ngủ."
Phong Thiển chỉ nghe đối phương thấp thấp khẽ cười một tiếng, sau đó đứng dậy tới gần.
Phượng Quyết đi đến mép giường, cúi người.
3000 sợi tóc đen như thác nước khoác tưới xuống tới dừng ở hai bên sườn tiểu hoàng đế.
Phong Thiển ngước mắt.
Môi mắt đối phương đen nhánh sâu thẳm dụ hoặc.
Phong Thiển ngốc lăng.
Đến một giây, đối phương lại nhấp nhấp môi mỏng, tiếng nói mang theo vài phần ủy khuất nhàn nhạt: "Bệ hạ đây là, muốn vứt bỏ thần sao?"
Phong Thiển: "!"
Ủy khuất?
Tiểu hoàng đế nhanh chóng chớp chớp mắt, lông mi hơi hơi rung động.
.
Tiên Hiệp Hay
Thanh âm của nàng có chút mỏng manh: "Không......
Không vứt bỏ chàng."
Đuôi mắt đối phương hơi cong, cổ áo tuyết sắc bởi vì động tác cúi người hơi hơi rộng mở một chút, có thể nhìn đến da thịt tuyết trắng bên trong.
Bộ dáng hờ hững như vậy, làm cho trong hơi thở thanh lãnh cấm dục của đối phương mang lên một tia khiêu khích dụ hoặc nhân tâm.
Phượng Quyết cúi đầu, hôn hôn môi nàng, cánh môi mỏng lạnh ở cánh môi của nàng cọ cọ, thanh âm thanh lãnh như cũ mang theo chút sắc thái ủy khuất, lại vô cớ mang theo chút hàm ý làm nũng.
"Bệ hạ, thần muốn cùng một chỗ với người."
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...