Đôi mắt đen của cô đảo quanh một vòng, nghiêm nghị nói: "Không có gì là không được cả."
Phong Thiển nhìn chằm chằm mảnh nhỏ, nói thêm: "Trẫm chỉ là đi làm khách, sẽ không làm gì Thừa tướng."
Ngoài ra...
Ngay cả khi cô thực sự muốn làm điều gì đó, mảnh nhỏ cũng không thể chống lại được, thứ nhất chính là không đánh lại cô.
Nghe thấy lời cô nói, Khuynh Dạ từ từ nhướng mi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào Nữ Vương ở trước mặt.
Sau một lúc im lặng, hắn khẽ nói: "Tất cả đều do bệ hạ quyết định."
Thanh âm của hắn luôn mang theo một chút lạnh lùng, với khuôn mặt vô cùng tuấn mỹ đó khó có thể khiến cho người ta nhìn ra được suy nghĩ thực sự của đối phương.
Thừa tướng lặng lẽ hạ lông mi, dưới đôi mắt lạnh lùng thoáng qua một tia nghi hoặc.
Đó chính là ...!đồng ý...
Không sao, chỉ là khách thôi.
Khuynh Dạ sửng sốt một chút, liền nghe Nữ Vương ở trước mặt hỏi: "Vậy thì ...!Trẫm có thể ở qua đêm được không?"
Thừa tướng nhướng mi, lông mày khẽ cau lại, trong mắt lạnh lùng hiện lên vài phần kinh ngạc.
Trước khi chờ Thừa tướng trả lời, Nữ Vương tiếp tục nói: "Thôi, trời cũng đã chạng vạng tối rồi.
Sau khi đến phủ Thừa tướng là khách, lúc về chắc hẳn đã là tối muộn, trẫm cũng lười đi vào trời đêm khuya, ở phủ Thừa tướng ngủ lại một đêm mới là lựa chọn tốt nhất.
"
Phong Thiển lấy lý do ở lại qua đêm, nói chuyện một chút xong liền nhìn về phía đối phương.
Ánh mắt thâm thúy rất nghiêm túc, trong sáng và hoàn mỹ.
Khuynh Dạ nhìn Nữ Vương ở trước mặt, chỉ cảm thấy trong lòng có một cỗ cảm giác kỳ quái xẹt qua.
Ngừng một chút, hắn gật đầu nói: "Bệ hạ nói đúng."
Rõ ràng, là đồng ý cho cô ở lại qua đêm.
Phong Thiển thầm thở phào nhẹ nhõm.
Trước kia luôn là mảnh nhỏ chủ động, hiện tại Phong Thiển cũng muốn chủ động, không nên bị động như vậy.
Mặc dù hệ quả của việc chủ động ở thế giới trước đó là rất mệt.
Vậy thì ...!Đừng chủ động về khía cạnh đó là được.
Củ động tiếp cận, nuông chiều mảnh nhỏ là được.
Nhưng mà thế giới này có cảm giác cần nhiều tâm tư ...
Phong Thiển chống cằm hỏi hệ thống, "Hệ thống, có cách nào cải thiện mối quan hệ với Mảnh nhỏ của điện hạ một cách nhanh chóng không?"
Hệ thống suy nghĩ một lúc rồi ngập ngừng nói: "Say rượu?"
"Hả?"
Phong Thiển chớp mắt.
"Say?"
Sau nhiều lần chứng kiến ký chủ say rượu, nó khẳng định.
Mỗi lần say chủ động đều chủ động, cả người rối rắm, cả người mơ mơ màng màng, làm gì cũng không thèm suy nghĩ.
Vì thế...
Hệ thống khẳng định: "Đối với ký chủ chỉ sần say rượu."
"Vậy sao..."
Cô nói thầm trong lòng, xem ra có thể thử xem.
Dọc đường.
Thừa tướng bất động, giữ nguyên tư thế ban đầu.
Hàng mi dài khẽ rủ xuống, che đi đôi mắt thâm thúy lạnh lùng.
Dường như cố ý tránh ánh mắt của Nữ Vương bệ hạ.
Phong Thiển chỉ chống cằm, chán nản nhìn thiếu niên trước mặt.
Cho đến khi xe ngựa dừng lại ở cổng phủ Thừa tướng.
Phong Thiển giơ tay ngáp một cái, vén váy, nhảy ra khỏi xe ngựa.
Khuynh Dạ nhàn nhạt liếc nhìn Nữ Vương trước mặt, chậm rãi đứng dậy, dùng ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng nâng mành rèm xe ngựa.
Khẽ cúi người, dải lụa xanh như thác nước rủ xuống, che mất nửa khuôn mặt của vị Thừa tướng trẻ tuổi.
Thị vệ đặt một chiếc ghế đẩu mềm xuống đất.
Ngay khi Khuynh Dạ giẫm lên chiếc ghế đẩu, động tác của hắn đột nhiên đông cứng lại.
Nữ Vương trước mặt chậm rãi vươn bàn tay nhỏ bé mềm mại ra, nhẹ nhàng nói: "Thừa tướng, Trẫm giúp ngươi xuống xe."
Ánh mắt Khuynh Dạ dừng lại, hắn đặt ở trên lòng bàn tay trắng nõn mềm mại của đối phương.
Hắn sửng sốt, mím môi nói: "Được bệ hạ giúp là vinh hạnh của vi thần.
Chỉ là ...!không thích hợp lắm."
"Ừm."
Nữ Vương từ từ thu tay lại, nhẹ nhàng lùi lại một bước để nhường chỗ cho đối phương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...