Editor: Nha Đam - Đã Beta
Một cô gái mặc một chiếc váy ngủ chất liệu bông vải thuần trắng, cổ áo hơi thấp, lộ ra một đoạn xương quai xanh xinh đẹp, hai lọn lóc hơi dài rũ ở hai bên.
Ánh trăng thanh lãnh dừng ở trên người cô, có loại đẹp nói không nên lời.
Phong Thiển nghiêng đầu, ở cửa đứng trong chốc lát, mới chậm rì rì mà giơ tay đè đè chuông cửa.
Đã trễ thế này, mảnh nhỏ ngủ rồi sao?
Cô dựa vào vách tường lạnh băng an tĩnh mà ôm một quyển tài liệu toán học, chán đến chết mà đếm ngôi sao trên bầu trời.
Một ngôi sao......
Hai ngôi sao......
......
Tới khi Kỷ Miên mở cửa ra, nhìn đến chính là cảnh tượng như vậy.
Cô nho nhỏ một đoàn.
Ngoan ngoãn mà dựa vào trên vách tường.
Hoàn toàn không nghĩ tới cô sẽ tìm hắn lúc này, Kỷ Miên cởi áo khoác trên người đưa Phong Thiển phủ thêm, ngay thẳng, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Sao cậu lại tới đây."
Phong Thiển nhìn chằm chằm hắn, con ngươi xinh đẹp không chớp mắt.
Cô quơ quơ tài liệu trong tay, "Tìm cậu học bổ túc."
Kỷ Miên sửng sốt, gật đầu.
"Vào đây trước đi."
Phong Thiển gật đầu.
Phong Thiển đi theo Kỷ Miên vào biệt thự, sau khi đóng cửa lại, thiếu niên đi đến bên người Phong Thiển.
"Đi đến trước phòng tớ."
Con ngươi xinh đẹp của Phong Thiển nhìn chằm chằm hắn mà nhìn nhìn, sau đó gật đầu.
Cô đi theo phía sau thiếu niên, con ngươi xinh đẹp bất động thanh sắc mà đánh giá bốn phía.
Biệt thự to như vậy, tùy ý có thể thấy được đồ cổ bình hoa trân quý, tranh chữ sơn thủy.
Lại là chỉ có một mình Kỷ Miên ở đây.
Không khỏi quá mức quạnh quẽ.
Kỷ Miên đưa Phong Thiển đến phòng mình.
Phong Thiển chớp chớp mắt.
Phòng mảnh nhỏ thực đơn giản, sắc điệu trắng đen, thập phần thanh lãnh, cùng tính cách vốn dĩ của thiếu niên giống nhau, rất là thanh lãnh.
Kỷ Miên đẩy ghế dựa ra ý bảo Phong Thiển ngồi xuống.
Phong Thiển buông tài liệu trong tay, ngoan ngoãn ngồi xuống.
Kỷ Miên cũng đi theo ngồi ở bên cạnh Phong Thiển.
Thiếu niên rũ mắt lật lật tài liệu mà cô mang đến, hỏi: "Có chỗ nào không hiểu?"
Phong Thiển lấy tài liệu, dựa vào ký ức, cầm bút trong tay, mở sách đánh dấu đề mục, cũng đem trang đề mục kia gấp lên.
Ước chừng có khoảng mười đề mục như vậy.
Phong Thiển cầm bút chì trong tay, nghiêng mắt nhìn về phía Kỷ Miên, thanh âm ngọt mềm: "Liền như vậy."
Kỷ Miên dừng một chút, lại mang tới giấy bút.
Thiếu niên tùy ý chọn một đề mục, rũ mắt nhìn lướt qua, sau đó mở ra một bản giấy nháp, kiên nhẫn mà giảng giải cho cô.
Phong Thiển an tĩnh nghe.
Thực nghiêm túc.
Năng lực lý giải của cô rất mạnh, đại đa số đề mục đều là giảng một chút liền hiểu.
Kỷ Miên không khỏi nhiều hơn một phần thừa nhận đối với cô.
Cô thực thông minh.
Cũng thực nghiêm túc.
Tuy rằng có đôi khi, cô thoạt nhìn lười biếng, chính là một khi gặp được việc nên làm, cô so với ai khác đều nghiêm túc.
Thời gian một chút một chút trôi đi.
Kỷ Miên nói xong đề, Phong Thiển kiên trì lại làm chút đề mục giống như thế củng cố một chút.
Cô ghé vào trên bàn sách, một bàn tay giữ sách, một cái tay khác cầm bút chì.
Phong Thiển nhìn chằm chằm đề mục, bút chì để ở cằm, thỉnh thoảng ở bản nháp trên giấy tính toán vài cái.
Kỷ Miên ở một bên nhìn cô, ánh mắt ôn nhu, tựa như có thể đem ánh mắt này hòa tan vào bóng đêm, lại giống như tinh quang, có thể đem người ta hấp dẫn tiến vào.
Kỷ Miên duỗi tay cầm lấy chén trà trên bàn sách, giơ tay để tới bên miệng nhẹ nhàng nhấp một ngụm.
Nhất cử nhất động có ưu nhã tự phụ nói không nên lời.
Lạnh.
Thiếu niên hơi hơi nhíu nhíu mày.
Ngước mắt nhìn mắt đồng hồ treo tường phục cổ kiểu cũ trên tường.
Rạng sáng 1 giờ.
Kỷ Miên buông chén trà, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn cô liếc mắt một cái, môi mỏng khẽ mở: "Tớ đi làm đồ ăn khuya."
Phong Thiển không có quay đầu lại, không chút để ý mà lên tiếng: "Ừm."
Khóe miệng Kỷ Miên hơi hơi giơ lên, hắn ưu nhã đứng dậy, ánh mắt hơi có chút thâm trầm nhìn cô liếc mắt một cái.
Hắn xoay người ra cửa, thân ảnh biến mất ở bên trong bóng đêm.
Thật lâu sau, trong không gian yên tĩnh, truyền đến một tiếng cười khẽ dễ nghe của thiếu niên.
Như có như không.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...