Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan
Editor: Nha Đam
"Tiểu Bạch......"
Phong Thiển có chút giật mình, nhẹ nhàng gọi đối phương một tiếng.
Đang tức giận à...
Mộ Bạch nhìn chằm chằm cô bằng đôi mắt đen nhánh, hắn từ từ đưa bàn tay còn lại ra nhẹ nhàng chạm vào mặt cô.
Đôi mắt sâu thẳm dường như vô thần.
Lòng bàn tay hắn chạm vào mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve.
Sau đó, đôi môi không hề có dấu hiệu mà phủ xuống dưới.
Đôi mắt đen nhánh sâu thẳm dụ hoặc.
...
...
Hắn đã muốn làm như vậy từ rất lâu rồi...
Rượu đã làm mê loạn suy nghĩ của hắn.
Giống như......
Không muốn nghĩ về bất cứ điều gì...
Chỉ muốn...
Ích kỷ một lần.
Tiểu Thiển Nhi...
...
Thật lâu sau.
Thiếu niên đưa tay nhẹ nhàng vén mái tóc hơi rối của cô, trong đôi mắt lạnh lùng vẫn còn chút sâu thẳm.
Hắn từ từ bế cô lên.
Không nói một lời, bước xuống xe ngựa.
Thiếu niên tuấn tú lạnh lùng với vẻ mặt bình đạm, lặng lẽ ôm cô vào lòng.
Khi bước xuống xe ngựa, Mặc Giang vốn ở một bên hoài nghi, không khỏi bàng hoàng.
Lúc trước, hăn vừa đinh đánh xe đi.
Kết quả là người này trầm mặc tới gần.
Toàn thân đối phương tỏa ra hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt hắn rõ ràng là bình tĩnh không gơn sóng, nhưng lại khiến người ta cảm nhận sâu sắc sự nguy hiểm tột cùng.
Hắn thanh đạm nói ra tên mình.
Mộ Bạch.
Quốc sư đại nhân được tôn kính như một vị thần của Thiên Vinh quốc.
Trở thành Quốc sư khi mới 12 tuổi.
Ngay cả bệ hạ cũng phải nhường hắn ba phần.
Nhưng bây giờ, đối phương lại xuất hiện trước mặt hắn với tư thái lạnh băng như vậy.
Mặc Giang còn đang băn khoăn không biết có phải là công chúa vì công chúa bắt cóc Quốc sư không thành mà đắc tội đối phương không.
Lúc hắn còn đang thất thần suy nghĩ thì Đại Phật trước mặt này trực tiếp ném hắn sang một bên.
Mặc Giang: "..."
Haizz.
Bộ xương già này của hắn...!
Sau đó, hắn nhìn thấy vị Quốc sư nàu, từ từ bước lên xe ngựa của công chúa.
Mặc Giang nghiến răng nghiến lợi.
Phải bảo vệ công chúa!
Chờ cho đến khi anh ta chuyển sang xe ngựa.
Sau khi nghe thấy cuộc đối thoại của hai người trong xe ngựa, Mặc Giang không hiểu gì cả.
Sau đó......
Bên trong truyền đến tham âm rất nhỏ.
Mặc Giang: "..."
Mặt già của hắn đỏ lên.
Giống như phát hiện ra một điều gì đó khủng khiếp...
Mối quan hệ giữa công chúa và Quốc sư của Thiên Vinh quốc là gì?
Gió đêm xào xạc.
Mặc Giang đứng bất động ở một bên.
Vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Bây giờ, lại thấy vị Quốc sư của Thiên Vinh quốc này ôm công chúa nhà mình bước xuống xe ngựa.
Hắn:"......"
Sau khi Mộ Bạch đi được một đoạn, quay đầu lại nhìn về phía Mặc Giang, lạnh giọng nói: "Đuổi kịp."
Mặc Giang: "..."
Hắn nhanh chóng đi theo.
Mặc Giang mệt mỏi.
Haizz.
Hắn đường đường là thừa tướng của Phong Khải quốc, nhưng lại lưu lạc sống đến nông nỗi như này.
Xấu hổ xấu hổ...
Ở phía bên kia, Phong Thiển hoàn toàn thu mình vào vòng tay của Mộ Bạch.
Vừa rồi......
Mảnh nhỏ dữ quá.
Quả nhiên là tức giận rồi.
Cô thở dài ở trong lòng.
Thôi, lần sau nếu vẫn không muốn đi tìm đường chết thì phải đền bù.
Mộ Bạch đưa Phong Thiển trở lại phủ và lệnh cho người hầu sắp xếp một phòng cho Mộ Giang.
Sau đó thiếu niên đem cô gái trong ngực trở về phòng.
Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.
Mộ Bạch lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt khẽ dời xuống, rơi vào trên môi cô.
Nơi đó...
sưng lên rồi.
Thiếu niên hơi dừng lại, đưa tay lên, nhẹ nhàng lấy ngón tay ấn lên môi cô.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Ở đây...
Có đau không?"
Giọng nói dễ nghe có chút khàn khàn.
Điều này không khỏi khiến khuôn mặt của Phong Thiển bị nhuộm đỏ.
Cô khẽ cụp mắt xuống.
Ừm.
Lần này là cô sai.
Không nên chuốc say mảnh nhỏ, rồi muốn bỏ đi một mình.
Phong Thiển ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm của mình: "Ta sai rồi."
Cô nhẹ nhàng nói.
Đầu hơi treo.
Mộ Bạch không khỏi ngẩn ra khi nghe thấy cô thừa nhận sai như vậy.
Không ngờ đối phương lại đột ngột thừa nhận sai lầm của mình như vậy.
Hắn không nhịn được hỏi: "Vừa rồi...
Nàng không tức giận à?"
Rõ ràng, Mộ Bạch đang ám chỉ chuyện đã xảy ra trong xe ngựa.
*********
Nuôi bao nhiêu năm cuối cùng cũng sắp được mần thịt rồi (๑>ᴗ
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...