Điện Hạ Nhà Ta Có Chút Ngoan
Editor: Nha Đam
Nhiệm vụ ẩn lần này đối với Phong Thiển quả thực rất đơn giản.
Khi phu tử kiểm tra đọc thuộc lòng, cô gái nhỏ đã đọc thuộc lòng toàn bộ đoạn văn một cách trôi chảy.
Còn những tiểu hoàng tử và tiểu công chúa khác hoặc là đọc vấp, hoặc chỉ đọc được một chút thôi.
Vì vậy, tất nhiên, Phu tử không thể không nhìn Phong Thiển với con mắt khác.
Việc học rất nhàm chán, Phong Thiển đều không chút để ý mà nghe.
Tuy nhiên, mỗi khi phu tử ra một câu hỏi, cô có thể làm nhanh chóng và vẫn đạt điểm cao nhất.
Phu tử đã đã qua 50 tuổi phấn khích cầm bài thi của cô, đôi mắt mờ đục đầy ngạc nhiên.
Kể từ khi ông đi dạy thì đây là lần đầu tiên ông gặp một học sinh xuất sắc như vậy.
Cho dù đó là câu trả lời trong lớp, học thuộc lòng sau giờ học hay đề thi, cô gái nhỏ luôn có thể làm tốt.
Thực sự là một đứa trẻ thiên tài.
【 Leng keng ~ Chúc mừng kí chủ hoàn thành nhiệm vụ che giấu, khen thưởng: 200.
Tích phân còn lại: 1670 】
Phong Thiển: "..."
Hả.
Tích phân lại bị giảm.
Vẻ mặt của cô buồn bực.
Với tốc độ này, khi nào tôi có thể kiếm được 10 000 điểm?
Cô nghiêm túc nghi ngờ liệu hệ thống có đang lừa cô làm nhiệm vụ hay không?
Hệ thống: "......"
...
Thời gian thấm thoát.
Chín năm sau.
Cửa hàng châu báu xa hoa nhất ở kinh thành —— Kim Ngọc Hiên.
Cô gái mười bốn tuổi đã ở khắp nơi trên đất nước của mình, trông rất xinh đẹp.
Cô gái lặng lẽ nhìn muôn vàn ngọc bội tinh xảo trước mặt.
Kỳ thật thì trong lòng vô cùng bực bội.
Đều tại mảnh nhỏ.
Phong Thiển cảm thấy rằng mảnh nhỏ đột nhiên trở nên khác trước một chút.
Mảnh nhỏ ngày xưa đạm mạc, hờ hững thì hiện tại...
ngay cả cái sinh nhật thôi mà cũng phải nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Giả dụ như thế này.
Trên bàn ăn, Mộ Bạch đột nhiên hỏi cô: "Tiểu Thiển Nhi, gần đây có ngày đặc biệt gì?"
Phong Thiển: "?"
"Có sao? Không biết."
Mộ Bạch: "Ồ."
Lại tỷ như ——
Phong Thiển đang ngủ trưa thì đột nhiên có người xuất hiện.
Mộ Bạch: "Tiểu Thiển Nhi, ta có thứ này cho nàng." (Nuôi vợ từ bé chuẩn bị mần thịt được rồi nên đổi xưng hô nhé =)))
Cô thẫn thờ nhìn đống đồ ăn ngon trước mặt.
Hả?
"Cảm ơn chàng."
Phong Thiển: "..."
Sau khi im lặng một lúc, hăn đột nhiên hỏi: "Tiểu Thiển Nhi biết ta thích gì không?"
Phong Thiển: "..."
Cô chớp chớp mắt.
Ừm.
Thích ta?
...
Đồng ý.
Mảnh nhỏ cứ tẩm ngẩm tầm ngầm như vậy, có ma mới biết hắn muốn làm gì.
Chưởng quầy của Kim Ngọc Hiên nhìn thấy Phong Thiển.
Cô gái có dung nhan khuynh quốc khuynh thành, y phục trên người cũng bất phàm, đích thực là một vị khách quý.
Hắn đích thân bước tới chào hỏi: "Cô nương muốn chọn ngọc bội à?"
Phong Thiển chớp mắt, gật đầu.
Chưởng quầy: "Cô nương như vậy là đã tìm đúng cửa hàng và chọn đúng người rồi.
Ngọc bội ở Kim Ngọc Hiên các chúng tôi đều được làm bằng ngọc và được chạm khắc tinh xảo, chất liệu ngọc cũng rất tốt!"
Phong Thiển: "..."
Ta không chọn người.
Là tự ngươi thò ra đây.
Thấy cô im lặng, chưởng quầy chọn ra một mặt ngọc bội có chất lượng cực tốt ra.
"Cô nương nhìn xem, chất liệu ngọc bích của ngọc bội này trong suốt như pha lê, không có một chút màu sắc loang lổ.
Đó nhất định là một chiếc ngọc bội đẹp xuất sắc! Nếu tự mình đeo, đó là một tuyệt sắc mỹ nhân! Nếu đem đi tặng, nhất định có thể kéo dài mối quan hệ! "
Phong Thiển: "..."
Không hổ là thương nhân.
Cô nhìn xuống ngọc bội trong tay chưởng quầy, rồi nghiêng mắt nhìn sang những thứ khác.
Phong Thiển tùy tiện lấy ra một khối ngọc bội.
Khối ngọc bội này có kết cấu rất tốt, đặt trong lòng bàn tay, mát và mịn.
Chưởng quầy nhìn thấy cô rất thích khối ngọc bội này, liền nhanh chóng bật mode chém gió lia lịa: "Cô nương có thị lực rất tốt.
Khối lương ngọc này đến từ nước Phong Khải.
Nghe nói là loại ngọc tốt ngàn năm mới có một lần! Hơn nữa, ngọc bội này được chạm khắc bởi một vị đại danh sư tiếng tăm vang dội, rất khó tìm thấy!"
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...