"Bởi vì cháu thích anh ấy, cho nên cháu chấp nhận để anh ấy tổn thương mình."
Giản Lâm: "Cháu không có."
Vương đạo: "Không nhập diễn thì vì sao lại phủ nhận kịch bản?"
Giản Lâm: "Cháu không có phủ nhận."
Vương đạo: "Cháu cứ nói là không cần thiết, ở chỗ tôi thì đó là phủ định, ở chỗ cháu có thể đưa ra nhiều khả năng khác: yêu xa, xử lý xong chuyện nước ngoài rồi về."
Giản Lâm muốn nói thì bị Vương đạo ngắt lời: "Nhưng cháu là diễn viên, cháu chỉ cần hiểu nhân vật trong kịch bản là được, vì sao còn muốn kéo kịch bản ra ngoài hiện thực?"
Vương đạo: "Giản Lâm mà tôi quen sẽ không làm như vậy, thằng bé chỉ biết diễn thật tốt nhân vật của mình, quay thật tốt, cho dù có giả thiết có nghi vấn về nhân vật cũng chỉ nói, đoạn lời nói trong kịch bản này có phải có vấn đề không, sẽ không vì nhân vật lập ra nhiều khả năng."
Vương đạo nhìn Giản Lâm: "Nếu cháu là một diễn viên, vì sao lại suy nghĩ chỉ vì một nhân vật trong kịch bản? Cháu rõ ràng biết, tất cả chỉ là giả."
Vương đạo: "Hay là, cháu đã bắt đầu đồng cảm với Lâm Hi rồi? Với tính cách, suy nghĩ, cách đối nhân xử thế của cháu vì sao lại phải suy nghĩ dùm Lâm Hi?"
Vương đạo: "Nếu những cái đó không phải nhập diễn thì đó là cái gì?"
Giản Lâm trầm mặc ngồi im.
Cậu trước kia trong trường quay rất an tĩnh, nhưng không né tránh ánh mắt, không biết bắt đầu từ khi nào mà đã nuôi thói quen rũ mắt, không để cho người khác dựa vào ánh mắt cậu để đoán những suy nghĩ trong lòng.
Vương đạo nói xong rồi cũng im lặng, mà bên ngoài, những tạp âm náo nhiệt bên ngoài cũng chỉ dừng lại cạnh hai người.
Vương đạo không nhìn Giản Lâm nữa, ánh mắt mơ hồ nhìn về phía trước, thần sắc thản nhiên phiền muộn, cùng Giản Lâm nói về bản thân: "Tôi gần đây không biết có phải là do quay phim nhiều rồi không, thường xuyên cảm thấy, tôi không chỉ đang nhìn La Dự cùng Lâm Hi, mà còn là đang nhìn thầy Lạc cùng cháu."
Vương đạo: "Tôi đang quay bọn họ, cũng là quay hai người.
Đang phân tích bọn họ, cũng là đang phân tích hai người.
Tôi đang chứng kiến cuộc sống của họ, cùng là đang chứng kiến cuộc sống của hai người."
Vương đạo: "Quỷ con cháu biết mà, tôi không thích quay bi kịch.
Tôi cảm thấy cho dù là bất kỳ bộ phim nào cũng đều nên có những tích cực tiến về phía trước."
Vương đạo: "Tôi hy vọng La Dự sống thật tốt, Lâm Hi sống thật tốt, cùng hy vọng hai người sống thật tốt."
Vương đạo: "Cho nên tôi nhịn không được, muốn giúp bọn họ trong phim, cũng sẽ nhịn không được, cho dù ở bên ngoài cũng muốn giúp hai người."
Vương đạo có lẽ mới là người nhập diễn sâu nhất, tự mình phân tích một hồi ánh mắt cũng đỏ lên: "Dạo gần đây tôi cũng cảm thấy, Lâm Hi cùng La Dự đi theo quỹ đạo của cốt truyện đến bây giờ nhất định phải tách ra, tôi làm đạo diễn, cách một màn hình máy quay phim, năng lượng ấy quá nhỏ không thể cổ vũ họ."
Vương đạo: "Tôi không thể không cảm thông, nghĩ đến cốt truyện không giúp được thì ngoài đời tôi có thể giúp không."
Giản Lâm ngẩng đầu nhìn Vương đạo.
Hai mắt Vương đạo càng ngày càng đỏ, nước mắt đảo quanh hốc mắt, vẫn không thèm nhìn Giản Lâm, ông hít hít mũi, nhìn chung quanh: "Làm nghề của chúng ta, nhập diễn là một chuyện quá bình thường."
Vương đạo: "Diễn một lúc sẽ trở thành nhân vật kia."
Vương đạo: "Có được tình cách tình cảm của nhân vật cũng sẽ thích người mà nhân vật thích."
Vương đạo: "Chỉ cần một ngày không thoát ra được thì sẽ tiếp tục thích."
Vương đạo: "Diễn giả không thể biến thành thật sự."
"Chính cháu cũng biết được điều đó mà quỷ con." Vương đạo: "Không phải ai cũng đều sẽ nhập diễn."
Vương đạo: "Có một số diễn viên bởi vì đủ loại nguyên nhân, định được rằng sẽ không nhập diễn, họ có thể phân biệt được đâu là thật đâu là diễn."
Vương đạo: "Cho nên một khi diễn viên nhập diễn cùng diễn viên không nhập diễn từ diễn thành thật, đều sẽ trở thành một chuyện vô cùng phiền toái."
Loại rắc rối này có thể xảy ra hàng năm trong giới nghệ sĩ.
Vương đạo tình cờ gặp phải khi ông ở độ tuổi 40 trung niên trong thời đỉnh cao của sự nghiệp.
Chuyện đó xảy ra trong chính bộ phim của ông, bộ phim đồng tính đầu tiên làm đạo diễn trong sự nghiệp của ông.
Không phải giữa hai nam chính, mà xảy ra ở nam phụ, trong bộ phim có một nam phụ vô cùng si tình với một nam chính, diễn viên diễn nam phụ đã nhập diễn quá sâu, từ diễn thành thật, sự đồng cảm được chuyển dời đến chính diễn viên, trong quá trình quay phim mọi thứ đều được bộc lộ.
Vương đạo năm đó làm đạo diễn còn vội vàng, có rất nhiều chuyện bận rộn cho dù có phát hiện cũng cảm thấy đó là chuyện của bản thân diễn viên nên không để ý, sau khi đóng máy liền nhanh chóng quên mất.
Chờ đến khi bộ phim được chiếu ở nước ngoài, không đến mấy tháng diễn viên diễn vai nam phụ trở nên trầm cảm nặng rồi nhảy lầu tự sát.
Cùng năm đó, nam diễn viên diễn vai nam chính mà nam phụ thích từ bỏ mọi công việc, tuyên bố lui giới.
Một người trầm cảm nhảy lầu, một người đang ở đỉnh cao của sự nghiệp đột nhiên rời đi, hai nam diễn viên diễn cùng một cảnh trong phim không đến 10 phút, quay cùng tổ với nhau cũng chỉ có nửa tháng.
Cho dù chuyện nhảy lầu và lui giới đã xảy ra rồi nhưng không ai đem hai chuyện này liên hệ với nhau.
Nhưng Vương đạo biết tất cả.
Nam diễn viên nhảy lầu trước khi chết đã gọi cho ông một cuộc điện thoại, khóc lóc kể rằng mình sống rất thống khổ.
Người lui khỏi giới giải trí viết cho ông một bức thư nói lên oán giận từ tận trong lòng gửi qua bưu điện, từ đấy bốc hơi khỏi nhân gian.
Đem tất cả những bi kịch để lại cho một mình đạo diễn.
Hốc mắt của Vương đạo ửng đỏ, nước mắt đảo quanh ở đáy mắt, hít sâu, cảm khái: "Cho nên không có biện pháp, đã xảy ra, đã biết rồi, làm không được thì mặc kệ, không có biện pháp không khoanh tay đứng nhìn."
Động tác ở chỗ hai người ngồi không ít người nhìn thấy, mọi người ai cũng khó hiểu vì sao đạo diễn lại khóc, nhưng không ai dám đi qua.
Giản Lâm dùng ánh mắt ám chỉ, Trần Dương lặng lẽ chạy vào đưa quay một bịch khăn giấy rồi xoay người chạy ra đi.
Giản Lâm rút tờ khăn giấy để Vương đạo lau mắt: "Không trách anh."
Vương đạo hít mũi, nén nước mắt: "Tôi biết, không trách tôi, chẳng qua là hận và yêu của người khác, tôi đến là người làm nền cũng không phải, chỉ là vừa vặn rơi xuống đầu tôi thôi."
Giọng điệu Giản Lâm lúc nãy phủ nhận vẫn còn ngang bướng, lúc này nhẹ giọng nói: "Cháu cùng thầy Lạc sẽ không như vậy."
Vương đạo nghiêng đầu nhìn cậu.
Giản Lâm cúi đầu nhìn bịch khăn giấy ở trên đùi, rất rõ ràng: "Thầy Lạc sẽ không nhập diễn, cháu biết."
Giữa hai người bọn họ, nếu có người phải nhập diễn thì nhất định sẽ là cậu.
Vương đạo: "Cháu không sợ?"
Giản Lâm lắc đầu.
Vương đạo vẫn nhịn không được muốn khuyên Giản Lâm đừng hãm quá sâu, tựa như lúc trước khuyên Phương Lạc Bắc cẩn thận đừng bạc tình như thiếu niên.
Chuyện này thật ra không hề mâu thuẫn, đứng ở góc độ của Vương đạo, ông hy vọng hai người đều hạnh phúc, hy vọng hai người đều không tổn thương cho nên ông thật sự muốn khuyên.
Vương đạo: "Đối với cháu mà nói, tình cảm lúc nhập diễn chưa chắc đã là thích thật sự, một khi ra diễn......"
Giản Lâm vẫn đang nhìn khăn giấy, thanh âm nhẹ nhàng chậm rãi: "Như vậy đối với thầy Lạc rất tàn nhẫn."
Vương đạo sửng sốt: "Cháu không lo lắng cho cháu mà lo lắng cho cậu ấy?" Cậu ta chính là Phương Lạc Bắc đó.
Giản Lâm ngẩng đầu nhìn lại: "Đúng vậy, nếu sự yêu thích của cháu là giả, mà yêu thích của thầy Lạc lại là thật thì người chịu tổn thương sẽ là thầy Lạc đúng chứ."
Vương đạo mệt tâm, không nghĩ tới Phương Lạc Bắc nói không thông, đến cả Giản Lâm cũng không nói được, ông xụ mặt, nghiêm túc: "Cháu cảm thấy trong mối quan hệ đó mình sẽ không chịu tổn thương sao? Vì sao lại chỉ lo lắng cho cậu ta mà không lo lắng cho mình? Cậu ấy là Phương Lạc Bắc, cậu ấy có khi còn vô tình hơn những gì cháu tưởng tượng, cậu ta có thể bất kỳ lúc nào cũng có thể rời đi, cậu ấy......"
Giản Lâm dùng ngữ khí kiên định nói rằng: "Bởi vì cháu thích anh ấy, cho nên cháu chấp nhận để anh ấy tổn thương mình."
Vương đạo bỗng nhiên im lặng, vì thiếu niên không sợ mà cảm thấy kinh ngạc: "Cháu......"
Vương đạo nhíu mày: "Hai người đến cuối cùng đã đến bước nào rồi?"
Giản Lâm không biết nên miêu tả cụ thể như thế nào, im lặng một lát liền đúng sự thật nói: "Cháu đã nói với anh trai là cháu có người mình thích."
Đã đến mức ra mắt gia đình rồi sao?
Đây là đã xác định quan hệ rồi?
Vương đạo càng nghe càng cảm thấy không thể tưởng tượng, ông còn tưởng rằng mới trong giai đoạn yêu đương thầm kín, hóa ra hai người này đã lặng yên không tiến động đi xa đến bước này?
Chuyện này thì hay rồi, Vương đạo càng thêm nhọc lòng, đứng bên lập trường của Giản Lâm quả thực rầu thúi ruột.
Vương đạo tự mình rút khăn giấy lau mắt bừa bãi, lau xong liền nâng mông chen ngồi xuống bên cạnh Giản Lâm, nhìn chằm chằm cậu: "Ba chữ Phương Lạc Bắc là do cháu không biết viết hay là do chưa từng nghe nói qua?"
Vương đạo: "Đối với đại hệ liệt yêu hận tình thù của cậu ta cháu có thể lọt vào top 20 không? Đến top 200 còn không thể vào đúng chứ?"
Vương đạo: "Vậy mà cháu còn dám yêu thật? Còn dám nói cho anh trai cháu?"
Khẩu khí Vương đạo phun qua nửa khuôn mặt Giản Lâm: "Cháu điên rồi hả?!"
Giản Lâm dở khóc dở cười, vỗ vỗ bả vai Vương đạo, ngữ khí anh em tốt: "Lão ca, anh khôi phục nhanh thật."
Này mà còn nhanh?
Có nhanh bằng hai người khi yêu đương không!?
Vương đạo dùng dư quang nhìn xung quanh, dù sao thiết bị ghi âm cũng chưa mở, đè thấp thanh âm, hỏi: "Ở ngoài phim đã hôn lần nào chưa?"
Ánh mắt Giản Lâm nhìn sang chỗ khác.
Vương đạo: "Cháu đến nhà cậu ấy chưa?"
Giản Lâm hít hít mũi.
Vương đạo trừng mắt, liều mạng áp giọng xuống, nghiến răng: "Hai người sẽ không ngủ với nhau rồi chứ!?"
Giản Lâm xoay mắt về, thành thật: "Không có ạ."
Vương đạo nhẹ nhàng thở ra, mới thở được một nửa đã nín lại, nhìn gần Giản Lâm: "Không được ngủ có nghe hay không!"
Nhớ tới lần trước hai người trước mặt máy quay phim mắt qua mày lại, huyết áp cũng muốn tăng lên, chỉ vào Giản Lâm: "Còn có lần trước nữa! Lần ở phòng ngủ chính đó! Cháu từ lúc nào học được bản lĩnh dụ dỗ rồi? Cháu thật lớn gan lớn mật!"
Giản Lâm chột dạ bắt đầu sờ mũi: "Lần đó là ngoài ý muốn."
Vương đạo: "Ngoài ý muốn?! Tôi lần trước cũng đã nghe từ này, là lúc mà con gái nhà họ hàng còn chưa đến hai mươi tuổi đã mang thai rồi phải phá thai!"
Giản Lâm sặc một ngụm.
Vương đạo tròng mắt cũng muốn trừng ra ngoài: "Không được! Có nghe hay không! Mười tám ngủ cái gì mà ngủ! Nếu cháu dám thì tôi sẽ nói cho anh trai cháu!"
Giản Lâm nghiêng đầu né tránh, dỗ dỗ ông: "Vâng vâng vâng, cháu biết rồi, cháu biết rồi."
Huyết áp Vương đạo tăng vọt đến mức nhức cả mắt, chuyển mông ngồi sang chỗ khác giơ tay che đôi mắt, che đầu, thả lỏng cho mình hít sâu một hơi: "Hai người các người đúng là loại hỏa tiễn, đều đã phóng ra đến ngoài không gian rồi, thật chọc cho tôi tức chết."
Giản Lâm dựa vào lưng ghế, cười ngả nghiêng.
Vương đạo che lại đầu nhìn cậu: "Cười, cười, tôi xem cháu có thể cười tới khi nào."
Vương đạo cuộn tập kịch bản gõ lên đầu Giản Lâm: "Trước mắt của Lâm Hi là hiện thực, cuối cùng phải chia tay với La Dự, tôi xem cháu có thể cười được mấy ngày!"
Giản Lâm né tránh: "Cuộc đời quá ngắn, tốt nhất phải tận hưởng lạc thú trước mắt, nếu thực sự không được thì đổi chú người yêu."
Vương đạo trừng mắt đứng lên, chắp tay sau lưng thở phì phò rời đi.
Vương đạo vừa đi, Giản Lâm đã ném bịch khăn giấy cho Trần Dương đứng đó không xa, một lát sau thì Phương Lạc Bắc đi vào, đến gần hỏi: "Nói gì thế?" Nói gì mà khiến đạo diễn vừa khóc vừa tức.
Giản Lâm nhìn sang chiếc mic thu âm đằng kia, Phương Lạc Bắc ngồi xuống bên cạnh cậu, nói: "Chưa mở lên đâu."
Vậy là tốt rồi.
Giản Lâm giơ tay che miệng: "Em mới come out với đạo diễn."
Phương Lạc Bắc nhìn Giản Lâm nhẹ giọng cười.
Giản Lâm không nói đến vấn đề nhập diễn, chỉ nói: "Bây giờ ngoài hai chúng ta thì đã có hai người biết." Trong đó Giản Lai chỉ biết một nửa.
Phương Lạc Bắc bình tĩnh mà sửa đúng: "Ba người."
Giản Lâm sửng sốt: "Còn có ai nữa ạ?"
Phương Lạc Bắc nâng nâng cằm, Giản Lâm nhìn theo hướng anh chỉ, thấy Trần Dương đang ngồi xổm bên ngoài dùng hai mắt u oán nhìn chằm chằm bọn họ.
Trần Dương thấy Giản Lâm nhìn qua, lập tức chuyển tầm mắt, nhìn trần nhà xem mặt đất, lại làm bộ làm tịch đứng lên, huýt sáo xoay người.
Giản Lâm cùng Phương Lạc Bắc liếc nhau, Phương Lạc Bắc bình tĩnh, Giản Lâm hỏi: "Khi nào?"
Phương Lạc Bắc chậm rãi kể: "Lâu rồi, ngày mang nước ép dâu tây cho em."
Giản Lâm: "Sao anh không nói cho em?"
Phương Lạc Bắc không để bụng: "Bị phát hiện không có gì ghê gớm." Huống chi chỉ là một trợ lý.
Giản Lâm đứng dậy, Phương Lạc Bắc: "Không đối diễn sao?"
Giản Lâm đi ra ngoài: "Chờ em chút."
Trần Dương sớm rời đi đã bị Giản Lâm chặn lại ở bên ngoài
Giản Lâm: "Cậu chạy cái gì?"
Trần Dương thở phì phò, bực bội mà đá chân: "Tôi sao có thể chạy hơn cậu!"
Giản Lâm đi về phía hắn: "Không chạy hơn nhưng vẫn chạy."
Trần Dương chéo hai tay che ngực: "Cậu đừng tới đây!"
Giản Lâm cạn lời, cảm thấy buồn cười: "Cậu làm cái gì thế."
Trần Dương cúi đầu nhìn động tác theo bản năng của mình, buông tay, ánh mắt có chút thẹn thùng: "Tôi thấy rồi."
Giản Lâm đứng cách cậu ta 1 mét, nhìn cậu ta.
Trần Dương: "Buổi sáng ngày hôm đó tôi thấy cậu bước xuống từ trên xe của anh ấy."
Trần Dương: "Còn có phòng ngủ của Lâm Hi cùng La Dự ngày đó."
Giản Lâm: "Ừ."
Trần Dương vẻ mặt chua xót nhìn Giản Lâm: "Cậu không cảm thấy điều đó rất lộn xộn sao?"
Trần Dương không biết nên nói như thế nào, tuy trong lòng có một rổ lời nói, nhưng nói ra rồi vẫn thấy rối——
"Hai người không thể nào có khả năng chứ?"
"Không nên đâu."
"Hai người không phải chỉ đóng phim thôi sao?"
"Vì sao?"
"Cậu đang nghĩ gì vậy hả?"
Trần Dương nói rồi đến gần Giản Lâm, chung quanh không ai nhưng hắn vẫn đè thấp thanh âm: "Phương Lạc Bắc! Phương Lạc Bắc đó!"
"Cậu rõ ràng không phải kiểu người......" Để vì nổi tiếng mà leo lên giường người khác.
"Cậu cũng biết anh ấy......" Tin đồn của anh ta truyền đến tất cả mọi người đều biết.
"Hai người không thể mà, đúng chứ?"
Lại lo lắng nói:
"Anh ấy không quan tâm đâu, anh ấy tuyệt đối không bị ảnh hưởng gì hết, những tin đồn của anh ấy khẳng định anh ta không phải lần đầu tiên như vậy."
"Cậu muốn cùng anh ta làm gì?"
"Cậu nghiêm túc đó hả? Cậu đâu phải là loại người chơi bời."
"Anh ấy chắc chắn rằng ai đến cũng không từ chối, cậu rốt cuộc bị sao vậy!"
Lại kiến nghị:
"Anh trai, coi như tôi xin cậu được không."
"Cậu tỉnh táo lên một chút, đừng có ở cùng với anh ấy!"
"Quay xong diễn xong liền đóng máy kết thúc!"
"Cậu tuyệt đối đừng dính vào đại hệ liệt được không!"
Trần Dương càng nói càng lộn xộn, lại nói thêm một câu: "Vương đạo đã phát hiện! Chính ông ấy đã nhờ tôi phải giám sát cậu chặt chẽ!"
Giản Lâm bình tĩnh: "Ừ, ông ấy biết rồi, tôi vừa mới nói chuyện với ông ấy."
Trần Dương trừng mắt, Giản Lâm đến gần duỗi tay ôm chặt lấy cánh tay Trần Dương, xoay người một vòng rồi ôm cổ cậu ta: "Cậu hãy nghe cho kỹ, tôi chỉ nói cậu một lần thôi."
Giản Lâm: "Tôi không có không tỉnh táo, không phải chơi bời, tôi chỉ là thích anh ấy."
Trần Dương trừng lớn hai mắt, Giản Lâm thả lỏng cổ cậu ta ra, vỗ vỗ bờ vai của hắn, giống như đang khuyên Giản Lai, nói với Trần Dương: "Anh ấy là người mà tôi thích."
Phản ứng của Trần Dương không khác gì Vương đạo: "Cậu điên rồi hả!!?"
Giản Lâm cong môi cười: "Nếu cậu thật sự thấy vậy thì cứ coi như tôi điên rồi đi."
Trần Dương càng rối rắm: "Nhưng mà, hai người......!Không phải, về sau......!Anh ấy......" Cuối cùng biến thành một câu: "Cậu mơ tưởng muốn chấm dứt cái đại hệ liệt sao!" Sao cậu không lên trời luôn đi?
Giản Lâm bị câu "Chấm dứt đại hệ liệt" đâm trúng, duỗi tay đẩy đẩy đầu hắn: "Cậu thật là càng ngày càng lớn gạn!"
Trần Dương trốn, giơ tay chắn: "Tôi nói sai hả? Mơ ước của cậu có vĩ đại quá không thế? Sao cậu không đi lên đứng cùng với ông mặt trời luôn đi?"
Lại nói: "Cậu đi hỏi những ' tiền bối ' đi trước thử xem, bọn họ có phải cũng đã nghĩ như vậy hay không?"
"Rồi có thành công không?"
"Không thành công đúng chứ! Toàn thành bát quái!"
"Cậu đây không phải là ' thích ', cậu là ngã vào vết xe đổ '."
"Sớm muộn gì cậu bị ngã vào vết xe đổ sau đó bị bắn chết bên bờ cát"
"Yêu hận tình thù đại hệ liệt sẽ không bởi vậy mà chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, chỉ tiếp tục phần tiếp theo vô tận của nó."
Giản Lâm thành công bị khơi dậy "Ý chí chiến đấu", không thèm nghĩ đóng phim nữa, cậu buông Trần Dương ra, xắn tay áo, nghiến răng nghiến lời: "Ngay trước khi bị bắn chết tôi sẽ bắn chết cậu trước"
Trần Dương quay đầu liền chạy, vừa chạy vừa quay đầu lại: "Những gì tôi muốn nói đều đã nói! Cậu không nghe thì sau này cũng đừng......!Đệt......" Giơ chân chạy như điên trốn.
Chờ Giản Lâm trở lại trường quay, cả đầu đổ mồ hôi, chuyên viên trang điểm thấy được, vội vàng chạy tới dặm lại lớp trang điểm cho cậu, sau khi được sửa lớp trang điểm, Giản Lâm quay lại ghế trong hoa viên ngồi xuống.
Phương Lạc Bắc nhìn cậu nở nụ cười: "Xem ra ' trò chuyện ' không vui vẻ lắm."
Giản Lâm quay đầu nhìn anh, đầy đầu đều là "Vết xe đổ" "Bắn chết" "Tuần hoàn vô tận", cười không nổi, mặt càng ngày càng thúi, không những thúi mà còn thấy tệ, dịch ra xa ngồi, dịch xong liền lấy tập kịch bản mình để trên bàn, giũ ra, lạnh lùng nói: "Nên chia tay rồi, nhân lúc còn sớm liền chia tay"
Phương Lạc Bắc buồn cười, nhìn cậu hỏi: "Đây là đang nói La Dự, hay là đang nói anh."
Giản Lâm quay đầu lại: "Em đương nhiên đang nói La Dự, La Dự có thể chia tay."
Phương Lạc Bắc tiếp tục cười, hỏi: "Anh thì không thể?"
Giản Lâm mặt không cảm xúc: "Anh có thể chọn cái chết."
Phương Lạc Bắc bị chọc cười, thầm nghĩ trợ lý kia đã nói cái gì mà khiến cậu tức như vậy
Anh dỗ nói: "Nếu anh chết em sẽ rất thương tâm."
Giản Lâm nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Anh để lại di sản 1 tỷ cho em là được."
Phương Lạc Bắc bật cười thành tiếng, bả vai run run, quay đầu nhìn Giản Lâm, trong mắt hiện lên tia sáng, không khỏi tự đắc.
Giản Lâm nhìn lại, bị ánh mắt này nhìn đến dỗi không nổi —— dù sao cậu vốn là một người luôn hướng về phía trước và không quan tâm đến quá khứ.
Im lặng một lát, khi nhìn lại thì tốt rồi, ánh mắt cũng trở về trong trẻo.
Hai người cứ như vậy anh nhìn em, em nhìn anh thật sự vô cùng chói mắt, vừa vặn bị Trần Dương bên ngoài cùng Vương đạo ngồi sau màn hình theo dõi thấy được.
Hai người chết đi là vừa.
Trần Dương nhanh chóng ném bịch giấy qua bên kia để nhắc nhở, Vương đạo giơ loa kêu: "Bên kia ánh đèn sao lại thế!"
Phương Lạc Bắc không chút để ý dời tầm mắt.
Giản Lâm thu hồi ánh mắt, cúi đầu xem kịch bản, nhất thời trở nên ngơ ngẩn.
Hiện thực đứng ngay trước mắt của La Dự cùng Lâm Hi, mà hiện thực cũng hiện ngay trước mắt họ.
Nó có một quỹ đạo hoàn toàn khác.
Thật kỳ lạ, kịch bản và thực tế lại phản chiếu lẫn nhau.
Lúc này đây, cũng nhắc nhở cho Giản Lâm rằng: cậu cũng như Lâm Hi, phải đối mặt với nhiều thực tế khác nhau trong cuộc sống.
Giản Lâm lại lần nữa quay đầu nhìn Phương Lạc Bắc.
Phương Lạc Bắc ngoái đầu nhìn lại, biểu tình như thường: "Làm sao vậy."
Giản Lâm không giấu diếm, thấp giọng nói: "Vương đạo nhắc em, nói rằng em đã nhập diễn."
Phương Lạc Bắc chăm chú nhìn cậu, vẻ mặt không để ý: "Em có nhập diễn hay không đều không sao cả"
Giản Lâm hỏi thẳng, giống như đóng dấu một tấm biển, xuyên đến tận cùng: "Chúng ta sẽ tách ra sao?"
Phương Lạc Bắc: "Sẽ không.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...