Buổi sáng tháng ba, Cảnh Xuân vừa lúc.
Giản Lâm giống như một chú sói con nghiện chơi với lửa, không ăn không ngủ, lăn lộn lao vào chơi hết mình bên Phương Lạc Bắc
Bản thân cậu còn nhỏ, không hiểu rõ về mối quan hệ đồng tính, cho dù có chơi lửa như thế nào, cậu đều giống như một viên kim cương không sợ lửa, cũng không sợ đụng vào mình.
Về điểm này, Phương Lạc Bắc rất sớm đã phát hiện:
Giản Lâm thích dán người, thích ôm, thích hôn, từ bị động đến chủ động, từ ngượng ngùng đến không biết thu liễm.
Vừa chơi lửa, lá gan cũng càng ngày càng lớn, muốn mặc áo sơmi, muốn hôn dưới hầm xe, đến lúc đóng phim ở trường quay, đóng phim xong lại càng muốn.
Bé dính người này giống như đóng trong cảnh quay của phim, không có dục, chỉ có tình.
Mà anh lại thích sự thân mật này, càng thân mật càng tốt, càng mất khống chế càng nghiện.
Mà Giản Lâm mất khống chế nhiều nhất chỉ là mặc áo sơmi, dán sát người hôn, Phương Lạc Bắc mất khống chế còn nhiều hơn, bị con sói nhỏ này đùa với lửa vô cùng nhiều lần.
Phương Lạc Bắc tự mình dung túng, cũng tự mình chịu, cũng nghĩ đến việc làm hoàn toàn con sói nhỏ này, nhưng cũng chỉ là nghĩ tới, không hành động thực tế.
Đâu chỉ không có hành động gì gì, đến cả đụng tay lên người cũng không dám đụng nhiều, nhiều nhất cũng chỉ ôm eo ôm lưng rồi đỡ chân.
Bởi vì cho dù Giản Lâm chủ động, nhiều nhất cũng chỉ đốt một nhúm lửa nhỏ, nhưng một khi anh chủ động, thì không phải đốt lửa đơn giản như vậy.
Tất cả điều này Phương Lạc Bắc đều rõ.
Giản Lâm có lẽ biết, có lẽ không nghĩ nhiều như vậy, dù sao chơi lửa thôi không đủ, trước khi chơi lửa, đến lúc sắp ngủ áo sơ mi cũng phải thay thêm vài cái nữa mới mệt mỏi bò lên giường rồi hạ đầu xuống gối, chân đặt lên bắp chân của Phương Lạc Bắc, không cho anh lên lầu, còn nói: "Ngủ nơi này."
Phương Lạc Bắc cũng thật sự không có lên lầu.
Sáng sớm ngày hôm sau mở to mắt, nhìn thầy khuôn mặt ôn hòa, ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ yên ổn của Giản Lâm bên cạnh vẫn còn nằm trên gối, cậu nghiêng đầu, hơi thở đều đều, một cái cánh tay dài vươn ra từ trong chăn đặt lên người anh.
Phương Lạc Bắc: Ừm, rất giỏi, lần này không dậy sớm để trốn.
Anh từ cánh tay đặt trên người mình, tiếp tục nhìn, càng nhìn càng cảm thấy sự nghiêm túc của thiếu niên chỉ để làm ra vẻ bên ngoài, bên trong thật sự chỉ là một cậu nhóc 18 tuổi, có đôi khi sẽ là một đứa trẻ con, sẽ làm nũng, sẽ chơi xấu, thỉnh thoảng còn hơi bướng bỉnh.
Phương Lạc Bắc nhìn nhìn, cảm thấy buồn cười, duỗi cánh tay qua rồi lót dưới cổ của Giản Lâm.
Giản Lâm không tỉnh, tự nhiên mà xoay người, đưa lưng về phía người, gối lên cánh tay rồi thuận tiện ngã vào trong lòng ngực của Phương Lạc Bắc.
Phương Lạc Bắc nhìn quả đầu xù xù trước mắt, để sát vào hôn một cái, nhìn thời gian còn sớm, chuẩn bị ngủ tiếp một lát.
Đôi mắt mới đóng ba giây, đột nhiên nghĩ đến cái gì, mở.
Tầm mắt từ từ quả đầu xù xù đi xuống, rơi xuống phẩn cổ cũng bả vai lộ ra bên ngoài —— áo sơ mi mặc đêm qua không biết đã bay đi chỗ nào rồi.
Phương Lạc Bắc ngẩng đầu dậy, nhìn lướt qua giường, nhìn thấy chiếc áo sơ mi nằm một góc trên giường, cũng không biết cậu cởi ra khi nào, nhìn cái bộ dạng nhăn nhúm của nó, phỏng chừng là nửa đêm mặc ngủ không thoải mái, mơ mơ màng màng tự mình cởi nó ra.
Phương Lạc Bắc buồn cười, giơ tay xoa xoa quả đầu xù xù đang ngủ ngon lành: Ngủ trần? Thật sự bắt chú Lạc của em làm người tốt sao?
Đâu chỉ là người tốt, còn là đầu bếp, bảo mẫu, tài xế.
Giản Lâm cả một buổi sáng, tất cả mọi thứ đều là do Phương Lạc Bắc chuẩn bị cho cậu, đến cả kem đánh răng cũng là Phương Lạc Bắc lấy cho cậu trước.
Giản Lâm biết nghe lời phải mà nói ngọt: "Cảm ơn Lạc ca."
Phương Lạc Bắc nghe thấy một tiếng Lạc ca, liền biết là đang làm nũng.
Thiếu niên gần đây rất có điểm cậy sủng mà kiêu, làm nũng trước kia chỉ đơn giản là muốn làm nũng, còn làm nũng bây giờ tức là có yêu cầu.
Phương Lạc Bắc phát động xe: "Nói."
Giản Lâm ngồi ở ghế phụ: "Em muốn ăn bún."
Cửa gara xe mở ra, Phương Lạc Bắc lái xe rời đi, buồn cười, nghiêng đầu duỗi tay nhéo nhéo mặt Giản Lâm: "Được nuôi tốt như vậy sao?"
Giản Lâm ngăn tay, đương nhiên: "Nếu em muốn ngôi sao thì anh cũng đâu có lấy được."
Phương Lạc Bắc cười: "Vậy thì ăn bún đi."
Xe chạy đến cửa tiểu khu, Giản Lâm bấm cửa sổ xe của mình xuống, Phương Lạc Bắc đạp phanh dừng lại bên cạnh bốt bải vệ, Giản Lâm nằm bò xuống cửa sổ xe, ném ra một túi trái cây khô.
Chú bảo vệ ở cửa nhận được, dở khóc dở cười: "Hôm nay cháu đi dạo vườn bách thú, ngồi trên xe ném đồ ăn cho ăn sao?"
Giản Lâm vẫn là câu nói kia: "Chú thích ăn thì ăn."
Chú bảo vệ bật cười.
Cửa sổ xe bấm lên, Giản Lâm xua xua tay với ông: "Cháu đi đây nha."
Chiếc xe màu đen đi ra từ tiểu khu, một đường đi về phía phố cũ, sáng sớm thành phố Vũ Châu cũng đã thức tỉnh, nơi nơi đều là người đi đường, dòng xe cộ, mà pháo hoa cũng không chỉ có ở ngoài xe.
Phương Lạc Bắc lái xe, trên xe bật một bài hát nhẹ, tiếng hát không lớn, Giản Lâm ngồi ở ghế phụ trò chuyện bằng giọng nói, nói với Nhị Béo đóng gói cho cậu hai tô bún.
Nhị Béo nắm bắt trọng điểm rất chuẩn, hỏi: "Vì sao lại hai tô lận?"
Giản Lâm trả lời hắn: "Bởi vì tao là heo."
Nhị Béo hằng ngày đều khen Tiểu Lâm ca của hắn: "Trâu bò."
Giản Lâm bấm đoạn tin nhắn Nhị Béo, cố ý mở cho Phương Lạc Bắc nghe.
Phương Lạc Bắc buồn cười, hỏi: "Cậu ta cùng Trần Dương, ai tính là tùy tùng đứng nhất."
Giản Lâm nghĩ nghĩ: "Trần Dương đi." Giải thích: "Trần Dương mới lên cấp không lâu, Nhị Béo gần đây đang vội vàng theo đuổi người mình thích, rớt xuống bậc hai."
Phương Lạc Bắc: "Còn ai nữa?"
Bạn bè sao?
Giản Lâm gọi bún xong, cầm điện thoại nghiêng người nhìn Phương Lạc Bắc: "Anh có muốn quan sát một chút không."
Phương Lạc Bắc mỉm cười, tỏ vẻ anh rửa mắt mong chờ.
Giản Lâm ngồi trở lại, bắt đầu lướt di động, sau khi cầm điện thoại vài phút, cậu chỉ một con đường cho Phương Lạc Bắc, rồi cậu kêu anh lái xe vào một con đường trong phố buôn bán.
Con đường này sau 8 giờ cấm xe chạy vào, trước 8 giờ thì xe có thể đi vào, hai bên đường đều là những cửa hàng.
Thời gian còn sớm, rất nhiều cửa hàng còn chưa có mở cửa, ngẫu nhiên sẽ có ô tô, xe máy hoặc xe đạp đi qua.
Giản Lâm nói Phương Lạc Bắc chạy đến chỗ này rồi cũng không chơi điện thoại nữa, xe lái vào đi lên mấy mét, Giản Lâm ý bảo Phương Lạc Bắc nhìn cửa hàng trước đó.
Bây giờ là ban ngày, chỗ đó vẫn chưa mở cửa, và biển quảng cáo phát sáng của nó đã tắt từ lâu.
Giờ phút này, khi xe đi đến hai cửa hàng gần nhất, cái biển quảng cáo của nó bật sáng, không chỉ bật sáng mà còn đang chớp tắt, giống như đang ám hiệu điều gì đó.
Phương Lạc Bắc thấy được, nhướng mày.
Không chỉ có như thế, còn có "Báo cáo" ngay tại chỗ.
Giản Lâm: "Quán trà thơm mới mở được nửa năm, chủ quán là bạn hồi nhỏ của em.
Tất cả trà trong quán em đều đã uống, nhưng không có cái nào uống ngon, quá thơm, còn hơi hơi ngọt, em cảm thấy không ngon, nhưng nữ sinh và du khách đều thích."
Giản Lâm: "Bên kia, tiệm trà sữa đó là của bạn của anh trai em mở, đi theo con đường trung bình, giá cả bình dân, lợi nhuận bằng số tiền bỏ ra, một suất ăn theo set với gà chỉ có giá 16 tệ."
Giản Lâm: "Đậu hủ thúi, ăn khá ngon, nhưng chỉ có mấy miếng.
Nước dừa ở chỗ này cũng ngon lắm."
Phương Lạc Bắc nhìn qua: "Ông chủ cũng là bạn hồi nhỏ của em?"
Giản Lâm: "Cũng gần như thế, trong thành phố Vũ Châu, rất nhiều người từ nhỏ em đã quen."
Giản Lâm: "Kia kìa! Tiệm cà phê!"
Phương Lạc Bắc nhìn qua, hiểu: "Nhị Béo?"
Giản Lâm: "Là Nhị Béo phụ trách đưa, cửa hàng là mẹ của Tiểu Càn Kiểm mở."
Giản Lâm: "Phía trước, cửa hàng vải vóc tơ lụa đó cũng là cửa hàng của nhà Tiểu Càn Kiểm."
Giản Lâm: "Tiệm trái cây kia là của mấy lão diễn viên quần chúng góp tiền mở."
Một đường đi vào đây có không ít biết quảng cáo chớp tắt, giống như đang chào hỏi, cũng giống nhưng những vì sao lấp lánh chào đón trong ánh nắng ban mai.
Phương Lạc Bắc có cảm giác hơi kỳ diệu, giống như trong nháy mắt này đã đi vào thế giới phía sau của Giản Lâm.
Tốc độ xe rất chậm, Phương Lạc Bắc nhìn những tấm bảng lập lòe, nghe giới thiệu, nghiêng đầu là khuôn mặt tuấn tú, sạch sẽ, ôn hòa của thiếu niên.
Giản Lâm ngồi rất thoải mái, lười nhác dựa vào lưng ghế, cánh tay đặt lên hộp tỳ tay, đầu dựa vào gối đầu trên ghế, ánh mắt nhìn ra ngoài xe, chậm rãi liệt kê, biểu tình sáng ngời.
Xe chạy đến cùng rồi quẹo ra, Giản Lâm lấy điện thoại ra phát lì xì trong nhóm, một bên phát một bên bị mắng.
Mấy ông chủ hợp tác làm đèn nháy sôi nổi mắng: Mới sáng sớm chúng tôi không xứng để đi làm sao, nháy đèn làm gì, có bệnh hả?
Ting ting ting âm thanh thông báo vang lên, Giản Lâm nhìn di động cười không ngừng.
Phương Lạc Bắc một người bình thường đến lái xe cũng không nghe nhạc, lúc này cũng không thấy ồn ào, ngược lại còn bấm cửa sổ xe xuống để làn gió lạnh mùa xuân vào buổi sáng sớm tiến vào cũng với những âm thanh huyên náo từ bên ngoài.
Giờ khắc này, tất cả pháo hoa đều được Giản Lâm mang đến, một buổi sáng không có gì khác so với quá khứ, lúc này lại quanh quẩn ở bên người Phương Lạc Bắc, khiến cả người anh cảm thấy thoải mái, thư thái.
Phương Lạc Bắc chủ động hỏi: "Đi vào tiệm bún thế nào?"
Giản Lâm "Dạ?" Một tiếng, quay đầu nhìn anh: "Anh muốn đi vào hả?" Nghĩ nghĩ: "Đường hẹp, xe của anh lại lớn, không biết đi vào được không."
Phương Lạc Bắc: "Có thể vào."
Giản Lâm tùy ý: "Vậy được, anh cứ vào đi."
Con đường vào phố cũ được lát bằng đá, ngừng trước tiệm bún, Nhị Béo mới vừa tỉnh ngủ cầm theo hai tô bún mang về đứng trước cửa hàng.
Này này này này này này......!Này mẹ nó là Maybach sao?
Maybach!?
Tiểu Lâm ca của mình ngồi trong Maybach?
Maybach!
Giản Lâm ở trước mặt Nhị Béo búng tay một cái: "Này!"
Nhị Béo hoàn hồn, khiếp sợ nhìn xe, sau đó lại khiếp sợ nhìn người, nói năng lộn xộn: "Mày mày mày mày......"
Giản Lâm bình tĩnh mà cầm lấy bún: "Nói cho trơn tru."
Nhị Béo đem lời nói nuốt lại, cũng một lần nữa nói: "Mày sao lại......!Maybach!?"
Giản Lâm quét mắt nhìn xe, cửa sổ xe không bấm xuống, tầm màng màu đen không thể nhìn vào trong xe, cậu hỏi lại Nhị Béo: "Tao như thế nào?"
Nhị Béo cũng sắp điên rồi, vừa điên vừa kích động: "Maybach! Maybach!" Maybach sống ngay trước mặt!
Giản Lâm nghẹn cười, đùa hắn: "Cái gì mà Maybach, là một chiếc xe màu đen tao gọi đại ngoài đường thôi."
Nhị Béo: "Ha?"
Giản Lâm: "Đi đây."
Nhị Béo phản ứng không kịp: Không phải, sao có thể là chiếc xe màu đen? Xe màu đen không thôi á hả, nhưng không có khả năng chỉ là chiếc xe thường đúng không? Sao có thể chỉ là chiếc xe màu đen! Ai điên mà đi lái Maybach làm xe taxi có màu đen?
Ủa! Ủa! Sao lại đi rồi? Mình còn chưa được sờ đâu! Xe màu đen thì cứ xe màu đen đi, tốt xấu gì cũng phải cho hắn sờ một cái chứ! Sờ cái đít xe cũng được!
Xe chậm rãi lái đi, Giản Lâm đặt bún ở hàng ghế phía, tại chỗ bật cười không ngừng.
Phương Lạc Bắc nhìn cậu, Giản Lâm giải thích: "Em nói với Nhị Béo, xe của anh chỉ là chiếc xe màu đen."
Phương Lạc Bắc cười, một bên lái ra ngoài một bên nói: "Là xe màu đen, em nói không sai."
Giản Lâm nhìn anh, gọi: "Chú tài xế?"
Phương Lạc Bắc hùa theo: "Cái gì mà chú, đem người gọi già rồi, gọi là anh tài xế."
Giản Lâm cười lớn tiếng.
Phương Lạc Bắc duỗi tay nắm cằm cậu, Giản Lâm vỗ tay anh một cái, tiếp tục cười.
Xe đi ra ngoài, đi qua một bãi đất trống, vừa vặn là chỗ mà Giản Lâm đã chạy ra, cũng là chỗ mà Phương Lạc Bắc đã đậu xe khi lái đến phố cũ.
Phương Lạc Bắc thấy được, Giản Lâm cũng nhận ra.
Hai người im lặng không nhắc đến, ai cũng không nói gì, cũng không cần nói, chỉ tùy ý đi ngang qua.
Đi ngang qua chính là đi qua.
Đi qua, chính là đã là trước kia.
Mà trước kia là quá khứ, bây giờ là hiện tại.
Hiện tại cùng quá khứ không giống nhau.
Phương Lạc Bắc cầm vô lăng, lái xe đi qua con đường này, biểu tình thả lỏng, cánh tay Giản Lâm đặt trên bệ cửa sổ, nhìn ra bên ngoài cửa sổ nở nụ cười.
Buổi sáng tháng ba, Cảnh Xuân vừa lúc.
Nhưng mà cốt truyện trong trường quay thì không vừa lúc lắm.
Sau khi quay xong cảnh La Dự cùng Lâm Hi phát sinh quan hệ, theo quy luật phá vỡ, vững vàng, phá vỡ, vững vàng, nếu phát sinh quan hệ là một lần quan hệ đánh vỡ, theo lý mà nói, nên có một đoạn hai người quan hệ vững vàng, kết quả Vương đạo lại có lý do mới để né tránh.
Mối quan hệ của La Dự cùng Lâm Hi tồn tại sự tan vỡ, cùng tồn tại sự thăng hoa mỗi khi thân mật, sau khi thăng hoa thì họ có thể tiếp tục vững vàng, nhưng vẫn còn có ngoại lực khiến mối quan hệ của họ lần nữa tan vỡ.
Mà sự tác động từ bên ngoài này cũng giống như khi Cảnh Khâu gặp Lâm Hi ở nhà La Dự, lại một lần nữa bị đánh bởi hiện thực.
Cú đánh này đánh trực tiếp vào Lâm Hi ——
Sau khi La Dự, Lâm Hi quan hệ, trải qua giai đoạn ngọt ngào ngắn ngủi, một ngày nọ, Giang Hiểu Vân tới tiệm cà phê tìm Lâm Hi tâm sự, bởi vì cô không biết chuyện Lâm Hi cùng La Dự đã sớm quen nhau, lúc tâm sự với cậu nhắc đến La Dự đều không nói tên, mà cô gọi La Dự là: Bạn của anh trai tớ.
"Bạn của anh tớ mở phòng làm việc, còn kinh doanh một cái triển lãm."
"Bạn của anh tớ còn lợi hại hơn cả anh tớ, tính cách tốt hơn anh tớ, cũng đẹp trai hơn cả anh tớ, không chỉ thế còn giàu hơn anh tớ, mấu chốt nhất chính là còn chiều em gái hơn cả anh tớ.
Mà người em gái đó, chính là tớ, là tớ đó."
"Nhưng bạn của anh tớ hình như thích con trai."
"Trời ạ! Cậu biết không, bạn của anh tớ chính là ông chủ của Cảnh Khâu bây giờ, cũng quá trùng hợp đúng không."
Lâm Hi biết, đều biết, nhưng cậu không có cách nào nói cho Giang Hiểu Vân, nam sinh mà bạn của anh cô thích là cậu, bạn của anh cô không chỉ đơn giản là ông chủ của Cảnh Khâu, mà còn là bạn trai của cậu.
Cô cái gì cũng không biết.
Mà do cô cái gì cũng không biết, hôm đó Giang Hiểu Vân trong quán cà phê lại nhắc tới "Bạn của anh tớ" thuận miệng thở dài nói: "Ai, hình như bạn của anh tớ sắp phải đi rồi."
......!
Vương đạo, Giản Lâm, Vân Dao cầm kịch bản ngồi bên trong quán cà phê.
Vân Dao vẻ mặt không có biện pháp tiếp thu mà nhanh chóng lật kịch bản đọc, xem xong kịch bản cùng những lời mà Giang Hiểu Vân nói với Lâm Hi liền hoảng hốt ngẩng đầu: "Đây là cái quỷ gì!"
Vương đạo nhìn Giản Lâm, rồi lại nhìn Vân Dao, bình tĩnh: "Không có quỷ, chính là như vậy đó."
Vân Dao không thể nào tin được: "Không phải! Vì sao chứ? Vì sao lại như vậy?"
Vân Dao nhanh chóng nhớ lại cốt truyện: "Bọn họ không phải đã ở bên nhau rồi sao? La Dự đi đến chỗ nào nữa? Không phải anh ấy mới về nước không được bao lâu sao ạ?"
Vương đạo lại nhìn Giản Lâm, trả lời Vân Dao: "Không đi đâu cả, ra nước ngoài thôi.
Đây là quyết định mà La Dự trước khi gặp Lâm Hi đã sắp xếp, đến cả vé máy bay cũng sớm đặt."
Vân Dao: "Vậy thì hủy vé máy bay, Lâm Hi ở chỗ này, còn có triển lãm, phòng làm việc, La Dự đi làm cái gì ạ?" Nói xong còn nhìn sang Giản Lâm.
Vương đạo: "Cháu không hiểu."
Vân Dao: "?"
Bàn tay Vương đạo để phía dưới kịch bản, vẻ mặt nghiêm túc, giọng điệu lãnh đạm: "Đối với La Dự mà nói thì chuyện về nước rồi lại rời đi, toàn bộ đều là kế hoạch."
Vân Dao cũng nhập diễn, nhưng cô không đứng ở góc độ của diễn viên để hiểu kịch bản một cách khách quan, ngược lại đắm chìm trong thế giới của phim, muốn lật đổ câu chuyện: "Vậy thì kế hoạch có biến, kế hoạch có tốt cỡ nào thì cũng có thể bị hủy, làm gì phải đi."
Vương đạo: "Cần phải đi."
Vân Dao: "Không cần đi."
Vương đạo: "Đi!"
Vân Dao: "Không đi!"
Vương đạo dùng ngữ điệu vô cùng nghiêm túc, tay vỗ lên bàn một cái: "Đây là cuộc đời!"
Vân Dao hoảng sợ, chớp chớp mắt, Giản Lâm ngước mắt lên khỏi kịch bản.
Vương đạo vững vàng nhìn bọn họ: "Trong cuộc đời của La Dự, anh ta đã sớm lên kế hoạch cho tất cả, cũng có lí do mà anh ta cần phải đi.
Trong cuộc đời của Lâm Hi, lúc mà cậu ấy gặp La Dự, gặp nhau rồi quen biết cậu ấy phải đối mặt, mà yêu nhau, chia lìa cậu ấy cũng phải đối mặt."
Vân Dao vẫn không có cách nào chấp nhận, cảm thấy cốt truyện quá lố bịch, phim văn học nghệ thuật cố tình làm vậy để lợi dụng phải không?
Cô hỏi: "Lý do rời đi là gì? Anh ta..."
Vương đạo ngắt lời cô: "Cháu cũng vậy -"
Vương đạo nhìn Giản Lâm: "Trước khi tiến tổ cháu đã ký hợp đồng rồi, thời gian tới khi nào, đi khi nào đều đã được quyết định."
Vương đạo nhìn Giản Lâm chăm chú: "Phải đối mặt với chuyện mình sẽ đóng máy rời đi, cũng phải đối mặt với chuyện đồng nghiệp, những diễn viên khác rời đi."
Vương đạo: "Những chuyện đó đều là những chuyện mà mọi người phải đối mặt."
Nói xong, ba người ngồi trong góc yên lặng.
Vân Dao nghẹn, Vương đạo trầm mặc, Giản Lâm rũ mắt không rõ cảm xúc.
Qua một lát, Vân Dao phản bác: "Không giống! La Dự đi rồi, bọn họ xa nhau, nếu đây là kết cục của bộ phim thì nó over rồi, không còn chuyện tiếp theo nữa, hoàn toàn kết thúc, BE! BE!"
"Bọn cháu thì không giống!" Vân Dao giơ di động: "Bọn cháu có điện thoại có Weibo có WeChat, đóng máy rồi vẫn có thể ở trong nhóm liên lạc nói chuyện với nhau mỗi ngày! Trời nam biển bắc, nếu muốn gặp nhau thì ô tô, máy bay, tàu hỏa, một tấm vé là có thể giải quyết! Thật sự không được thì còn có thể viết thư! Cho dù gửi thư có chậm thì cả nước có một góc xó xỉnh vùng núi trập trùng hoang sơ nào không được đến được? Bọn cháu không giống La Dự cùng Lâm Hi, hiện thực của bọn cháu không over được, muốn BE cũng khó! Ngày nào cũng Happy Ending!"
Vương đạo bị nói cho sửng sốt.
Giản Lâm trực tiếp bất cười, giơ tay vỗ tay cho Vân Dao.
Vân Dao vui vẻ hếch cằm với Giản Lâm: "Đúng không? Tôi nói rất đúng mà phải không!"
Giản Lâm giơ ngón tay cái khen ngợi: "Đúng vậy, quá đúng."
Vương đạo nhìn cậu mà tức giận, hít một hơi, Giản Lâm đã dành trước: "Nếu thật sự không được thì đánh gãy chân luôn nhốt trong nhà, như vậy bớt việc nhất, đừng nói ra nước ngoài, qua nhà hàng xóm cũng không được."
Vân Dao nói chuyện với cậu, giơ tay che miệng, do dự: "Vậy có tốt không, có bạo lực quá không?"
Giản Lâm bình tĩnh: "Không sao đâu, tôi có kinh nghiêm đánh nhau, tranh thủ một chút thì trong một lần thu phục luôn, vừa đạt được kết quả tốt cũng giảm bớt thống khổ."
Đổi thành Vân Dao vỗ tay cho Giản Lâm: "Vẫn là Tiểu Lâm ca của chúng ta lợi hại."
Vương đạo: "??????"
Mấy đứa nhóc bây giờ đều có cái giọng này sao?
Không phải, thằng bé đó đang nói gì đó? Bọn họ đang nói cái gì?
Vương đạo cầm kịch bản: "Cốt truyện! Cốt truyện! Trong cốt truyện Lâm Hi có thể đánh gãy chân La Dự sao?"
Vân Dao vội vàng ngậm miệng không nói nữa, Giản Lâm gật đầu, trông vô cùng nghiêm túc: "Không thể."
Vương đạo bị Happy Ending, bưu điện, đánh gãy chân của bọn họ khiến ông hoàn toàn quên mất mình muốn nói gì, chứ đừng nói đến chuyện dựa vào cốt truyện nói đến hiện thực.
Vương đạo im lắng một lát mới hắng giọng nói, nhíu mày, nói về bộ phim: "Cho nên thế nào?"
Vương đạo: "Cho nên khi biết La Dự phải đi, Lâm Hi làm thế nào." Không đúng, đây không phải nội dung quay phim ngày hôm nay, chệch đường ray rồi.
Còn chưa kịp sửa miệng, Vân Dao đã do dự trả lời: "Khóc?"
Giản Lâm nhìn Vân Dao: "Lâm Hi không có khả năng khóc."
"Cũng đúng ha." Vân Dao: "Vậy thì làm sao bây giờ?"
Giản Lâm nghĩ nghĩ: "Làm nũng đi, làm nũng dễ nhất."
Vân Dao nghi hoặc, dù sao cô cũng không phải diễn viên chính, đối với nhân vật chính cũng không hiểu rõ: "Chú La có chịu không?"
Giản Lâm nghĩ nghĩ: "Chắc là chịu á." Dù sao thì chú Lạc chịu.
Vân Dao vỗ tay cho Giản Lâm: "Đúng đó! Có đạo lý! Cứ làm nũng đi! Treo cổ anh ta! Hành hạ anh ta! Bỏ tủ anh ta về mặt tinh thần! Xem anh ta còn dám đi nữa không! Dám ra nước ngoài lập tức đổi chú! Đối chú xong thì đăng lên trang xã hội! Cho tức chết anh ta!"
Vương đạo: "............".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...