Phương Lạc Bắc: "Cùng chú về nhà."
Vương đạo rất hài lòng với cảnh quay một mình trong đêm mưa, không tiếc lời khen ngợi kỹ thuật diễn xuất của Giản Lâm càng ngày càng tuyệt vời, đặc biệt là vẻ mặt khi ngồi trên ghế bên cửa sổ ngẩn ngơ, khống chế vô cùng đúng chỗ, thoạt nhìn vô cùng nhập tâm, vừa thấy là biết có tâm sự.
Vương đạo khen nhiều đến mức giống như giây tiếp theo Giản Lâm là có thể bằng 《 Cảnh Xuân 》 thu hoạch một đống giải thưởng lớn.
Chỉ có trong lòng trợ lý Trần vô cùng rõ ràng: Cái gì mà tuyệt vời? Chỉ là trùng hợp cũng có tâm sự mà thôi.
Chưa bao giờ thấy anh trai này ở ngoài đời lúc nào cũng trong trạng thái ngẩn người sao.
Trần Dương đưa chai nước cho cậu: "Này."
Giản Lâm nhìn nhìn, cầm lấy nhưng không uống.
Trần Dương: "Uống."
Giản Lâm uống một ngụm.
Trần Dương: "Uống nữa đi."
Giản Lâm lại uống một ngụm.
Trần Dương: "Cậu đang uống nước hả?"
Giản Lâm cúi đầu, nắp chai vẫn được nắp chặt, nãy giờ là cậu uống không khí.
Trần Dương: "Cậu thật trâu bò."
Giản Lâm cạn lời liếc hắn một cái, ném chai nước về.
Trần Dương chộp lấy: "Này này, đại ca, cậu đang thơ thẩn gì vậy." May mà vừa nãy cảnh quay kia cũng là thơ thẩn, nếu là cảnh khác mà cậu còn như vậy, Vương đạo vừa nãy còn có thể khen như một đóa hoa sao, có thể mắng cho tàn phế luôn.
Kết quả Giản Lâm không nói lời nào.
Trần Dương cất chai nước, thở dài, con người này thật sự, đây là lần thứ mấy rồi? Cứ như thời gian im lặng là vàng, nhiều lúc còn chăm chỉ hơn những cô gái chuẩn bị có chồng.
Quả nhiên, sau khi tan làm, toàn bộ hành trình đều là im lặng trở về, ăn cơm tối rồi lên lầu.
Nhưng mình ở phòng nào thì không quên, vừa đến 1306 liền dừng lại quẹt thẻ, đi vào, đóng cửa.
Trần Dương đứng trước cửa phòng 1306 chỉ vào chính mình: Tôi là không khí sao? Vừa nãy ai là người lấy đồ ăn cho cậu, là ai chỉ kém chút nữa nhét đồ ăn vào miệng hộ cậu, hầu hạ như vậy cậu tốt xấu gì cũng phải nói hẹn gặp lại chứ!
Đang nhe răng trợn mắt, cửa bỗng nhiên mở ra, Trần Dương nhanh chóng thu hồi biểu tình.
Giản Lâm: "Nịnh nọt."
Trần Dương đưa túi chuyên dụng để nịnh nọt cho Giản Lâm, lúc cậu đang muốn đóng cửa, đột nhiên ngẩng đầu: "Cậu vừa nãy có phải đang mắng tôi không?"
"......" Đậu má, cậu có thuật đọc tâm à?!
Trần Dương: "Không có a."
Giản Lâm dùng ngữ điệu xác nhận: "Ừ, là mắng tôi." Nói xong đóng cửa lại.
Trần Dương: "......" Trọng âm của cậu là ý gì?
Trong phòng, Giản Lâm căn bản không nhúc nhích mà cầm theo túi đứng sau cửa.
Đứng mười phút, mới xoay người đi vào trong.
Cậu đặt cái túi lên mép giường, đi một vòng quanh giường gửi tin nhắn cho Nhị Béo.
Giản Lâm: Cái liên lụy mày nói lúc trước là gì, lặp lại lần nữa.
Nhị Béo: Có ý gì?
Giản Lâm: Tình cảm của mày, liên lụy.
Nhị Béo: Mày đây là quay đến cảnh diễn tình cảm cần tham khảo sao?
Nhị Béo: Đậu má, tao cuối cùng cũng có cơ hội giảng bài sao?
Giản Lâm: Tao chỉ cần nghe liên lụy.
Nhị Béo gửi tới tin nhắn thoại.
Nhị Béo: "Liên lụy đúng không, tao sẽ nói cho dễ hiểu hơn, đó chính là sự tương tác, nhưng không phải đơn giản là tương tác."
Nhị Béo: "Tương tác là món chính, mày lúc ăn cơm ngoại trừ cơm thì phải có món ăn khác, những món ăn đó cũng phải tương xứng, hoặc là một chút điện giật, chính là cơm phải xứng với đồ ăn."
Nhị Béo: "Lấy ví dụ là tao đi.
Tao đi đưa hàng, cô ấy sẽ cùng tao đến siêu thị, tao nói rằng tao mang đồ ăn ngon cho cô ấy, cô ấy nói mọi thứ trong siêu thị đều là sở hữu của đoàn phim, cô ấy là nhân viên trong khách sạn không thể lấy, tao liền nói là tao lén mang cho cổ.
Sau đó cổ hỏi tao là đã ăn cơm trưa chưa, tao nói chưa, cô ấy đưa tao đến một nhà kho nhỏ đựng đồ lặt vặt trong khách sạn của họ và giúp tao chuẩn bị bữa ăn.
Sau khi tao ăn xong thì có hỏi cổ là cổ muốn ăn gì, ngày mai tao sẽ mang đến,."
Nhị Béo: "Mày có hiểu không? Chính là cái kiểu không có gì để nói cũng phải kiếm cho được lời để nói, không có ngã tư thì phải tìm cái ngã tư.
Tao nhìn cô ấy, cô ấy nhìn tao, tao đến thì cổ đón, tao đi thì cô ấy tiễn, lần sau sẽ đến mang cho cô ấy món ngon khác."
Nhị Béo: "Nhưng cũng chỉ là như vậy, không phải cái kiểu mà dính nhau, chỉ là hòa thuận, thân thiết như một người bạn mà tao đã quen được tám đời."
Nhị Béo: "Tao muốn gặp cô ấy, cô ấy cũng vui vẻ khi nhìn thấy tao."
Nhị Béo: "Tao tới đưa hàng là sẽ có cô ấy, thậm chỉ nhưng lúc cô ấy ở khách sạn, không đi làm cũng muốn cố ý xuống lầu để gặp tao."
Sau khi những đoạn tin nhắn thoại phát xong, trong nhà lặng im.
Nhị Béo nói câu cuống: "Nhưng mà mày nghe xong cũng không nhất định hiểu."
Giản Lâm trả lời icon OK, để di động xuống, nằm nhìn thẳng trần nhà.
Không hiểu?
Không, cậu hiểu.
Giản Lâm không bị mất trí nhớ, từng sự kiện xảy ra cậu đều nhớ rõ ràng.
Không nói xa hơn, chỉ nói cần đây, ly cà phê cậu pha không biết đã mài bao lâu rồi mà còn muốn quý như bảo vật? Sao ly giấy lại không dùng? Không chỉ thế còn phải lấy thêm đĩa và thìa? Tại sao không cắm thêm bông hoa vào luôn đi?
Những lúc xoay đồng xu sao tay cậu lại ngứa, lòng bàn tay bị kiến chích hả? Như vậy mà sao vẫn có thể xoay vô cùng vui vẻ? Trần Dương cũng chỉ đùa một chút, cậu gọi người ta lại làm mẫu làm gì? Sợ bản thân không đủ đặc biệt sao?
Sao lúc nhận điện thoại có thể yên tâm thoải mái? Là vì tiền lương đóng phim sao? Ăn một tô bún không phải đã no đến mức không dậy nổi sao, sao có thể chạy còn nhanh hơn cả thỏ?
Tới để đóng phim, không phải đến để nấu cháo, mỗi ngày dậy sớm nấu ba món là tốt cho việc nâng cao kỹ năng diễn xuất hay có thể lấy được tam kim?
Rất chủ động, việc gì cũng biết làm, những cái đó không có người dạy thì không muốn đi học sao? Thiên phú dị bẩm đúng không?
Giản Lâm nhắm mắt, nặng nề mà thở hắt ra, cầm lấy gối đầu che đi bên mặt thẹn thùng.
Xấu hổ thì xấu hổ, nhưng tâm trạng vô cùng tốt.
Một loạt pháo hoa nổ tung trên trời,
Bởi vì Giản Lâm rất nhanh đã nghĩ đến, những điều đó cũng không phải là cậu đơn phương ——
Cậu pha cà phê, Phương Lạc Bắc uống còn hỏi cái này có phải ly cà phê đặc biệt không.
Cậu nấu cháo, Phương Lạc Bắc ăn, tự nhận là người khó ăn nhưng ngày nào cũng ăn.
Cậu nắm tay, Phương Lạc Bắc siết chặt tay.
Tính tình cậu rất khó chịu liền bỏ chạy, Phương Lạc Bắc đuổi theo, giải thích, dung túng, muốn cái gì liền cho cái đó.
Cậu tranh luận, học ngữ điệu, học cách nói chuyện, học đoán tới đoán đi, Phương Lạc Bắc đều chiều cậu, không chút tức giận mà còn nhìn cậu cười.
Nghĩ như vậy, khóe miệng cố gắng dùng gối ép xuống vẫn cong lên.
Không phải điều này có ý nghĩa gì đâu, chỉ là bởi vì Giản Lâm vui đến mức muốn nói rằng: Nếu điều đó có thể làm cậu hạnh phúc, cậu sẽ vô cùng hạnh phúc.
Hơn nữa, cậu không thích suy nghĩ nhiều, cũng không muốn nghĩ tới nghĩ lui lừa dối bản thân, nếu cậu hạnh phúc, lại có nhiều thứ khiến cậu hạnh phúc như vậy, cậu cũng không cảm thấy chỉ là cậu đơn phương hay một bên tình nguyện.
Giản Lâm mới vừa trải qua một lần "Tỉnh ngộ", tâm trạng lên xuống thất thường, sau khi suy nghĩ cẩn thận cậu không nghĩ nữa.
Ngay lúc tâm trạng tốt, cậu cầm lấy điện thoại mở WeChat.
Giản Lâm: Chú Lạc.
Phương Lạc Bắc bên kia trả lời rất nhanh: Gọi thầy.
Giản Lâm: Lạc ca.
Phương Lạc Bắc gửi tin nhắn thoại, khẩu khí mang theo ỹ cười rõ ràng, vẫn là câu nói kia: "Không lớn không nhỏ."
Nói tiếp: "Muốn nói gì?"
Giản Lâm nằm trên giường, nghĩ nghĩ, chống tay, gửi tin nhắn thoại: "Tôi muốn ra ngoài."
Phương Lạc Bắc: "Có việc gì sao?"
Giản Lâm tùy tiện nói: "Vâng, muốn ăn bún."
Phương Lạc Bắc cười: "Bún nhà bạn cậu ăn ngon như vậy hả?"
Giản Lâm: "Là ăn rất ngon."
Phương Lạc Bắc: "Tôi vẫn chưa xong việc, chờ một chút."
Giản Lâm gửi một câu: Vâng ạ.
Tiếp theo bấm mở nhóm, đem "Ly cà phê đặc biệt" đổi thành "Thì ra là thế".
Hơn một giờ sau, Phương Lạc Bắc tam làm, lái xe ra đến khách sạn đón Giản Lâm.
Giản Lâm trước khi lên xe đã cố gắng ổn định tâm lý, bình tĩnh, phải bình tĩnh, nhưng vừa lên xe, đuôi lông mày khóe mắt tất cả đều là cầm lòng không được mà cười.
Phương Lạc Bắc nhìn cậu: "Quán bún kia rốt cuộc ngon đến mức nào mà có thể khiến cậu vui như vậy?"
Giản Lâm: "Vâng, là vô cùng ngon." Nói xong quay đầu nhìn cửa sổ xe, cong môi cười.
Phương Lạc Bắc lái xe: "Có chuyện gì vui vẻ như vậy, nói ra cho tôi vui chung."
Giản Lâm vẫn đang nghiêng đầu, vừa nghe thấy lời này đã đảo mắt nhanh chóng, sau đó nhanh chóng thu hồi ánh mắt, giống như sợ bị phỏng: "Vâng, đó là, tôi có một người bạn......"
Lại là bạn, Phương Lạc Bắc vừa nghe liền cười.
Giản Lâm quay đầu, vẫn là liếc mắt một cái liền thu hồi tầm mắt, quay đầu lại, khó hiểu nói: "Sao ạ?"
Phương Lạc Bắc không phải lần đầu tiên nói như vậy: "Bạn của cậu có phải trải khắp Vũ Châu không?"
Giản Lâm quay trái quay phải: "Tầm đó ạ."
Phương Lạc Bắc: "Ừm, nói tiếp đi, bạn cậu làm sao?"
Giản Lâm lần này không quay đầu mà dừng một chút: "Bạn của tôi......"
Phương Lạc Bắc: "Ừm?"
Giản Lâm: "Bạn của tôi......"
Phương Lạc Bắc chờ.
Giản Lâm: "Tôi quên rồi."
Phương Lạc Bắc cười.
Giản Lâm bĩnh tĩnh ngồi, cảm thấy lúc này có chút lâng lâng.
Không nói lời nào, không cần kiếm đề tài, cậu chỉ nghe được tiếng tim đập bên tai, thịch thịch thịch, không nặng mà rất nhẹ, giống như đang cổ vũ.
Giản Lâm giữ vững tâm lý, chậm rãi chuyển tầm mắt qua nhìn Phương Lạc Bắc đang lái xe.
Ánh mắt không phải vừa chạm liền tách ra, mà là dừng một lúc.
Phương Lạc Bắc cảm giác được, hỏi: "Có chuyện muốn nói sao?"
Giản Lâm không nhúc nhích, nhìn thêm hai giây mới thu hồi ánh mắt: "Không.
ạ"
Phương Lạc Bắc: "Không có lời gì để nói? Vậy cậu đang nhìn cái gì?"
Giản Lâm lại lần nữa nhìn về cửa sổ xe: "Nhìn anh lớn lên đẹp trai." Nói xong nở nụ cười.
Vui vẻ, vô cùng vui vẻ.
So với lúc trước còn vui vẻ hơn.
Đây là cảm giác đơn giản nhất, đơn giản đến mức chỉ cần hai chữ "Vui vẻ" là có thể khái quát.
Mà cảm giác đơn giản vui vẻ như vậy có lẽ chỉ có ở độ tuổi như Giản Lâm mới có thể tìm được.
Không chỉ bởi vì tuổi còn trẻ, cũng bởi vì Giản Lâm vốn không muốn phức tạp.
Sạch sẽ đơn thuần, liếc mắt một cái có thể nhìn ra.
Nhưng cảm giác đơn giản như vậy, giống như đạn trong sương mù, Phương Lạc Bắc thấy Giản Lâm vui vẻ như vậy chỉ cho rằng tâm tình cậu tốt, lái xe, không thể để ý nhiều liền cho rằng cậu vui vẻ là bởi vì có thể đi ra ngoài đi bộ, đi ăn một tô bún.
Chờ đến khi lái đến phố cũ, Phương Lạc Bắc dừng ở ven đường, tính hỏi là cậu ăn rồi về hay sáng mai mới về, Giản Lâm đã nói trước: "Anh muốn ăn cùng không?"
Phương Lạc Bắc dừng lại, có phần không đáp ứng được lời mời bất ngờ: "Không được."
Giản Lâm mở đai an toàn, nhìn cậu: "Có thể lên lầu hai ăn cơm, trên lầu hai không bán, sẽ không bị ai chụp hết."
Phương Lạc Bắc: "Không phải ý này."
Giản Lâm: "Anh không đi hả?"
Phương Lạc Bắc: "Không được."
Giản Lâm gật đầu, có thể hiểu, không muốn khuyên nữa, đang muốn xuống xe, cửa mới đẩy ra một chút lại khép lại, quay đầu: "Thầy Lạc."
Phương Lạc Bắc dựa vào lưng ghế, lười biếng nhìn cậu: "Hửm?"
Giản Lâm: "Vậy anh có thể chờ tôi không?"
Phương Lạc Bắc cho rằng cậu còn chuyện khác: "Làm sao vậy?"
Giản Lâm: "Nhanh thôi, tôi rất nhanh sẽ về."
Phương Lạc Bắc cầm di động, cúi đầu nhìn thời gian: "Ăn xong về khách sạn sao?"
Giản Lâm im lặng một lát, hiện ra vài phần trầm tĩnh: "Không phải."
Phương Lạc Bắc ngước lên, rơi vào tầm mắt là một đôi mắt trong veo, còn có vành tai không tránh khỏi mà đỏ lên, kèm theo vẻ mặt vô cùng nghiêm túc ——
Giản Lâm: "Tôi muốn ngủ phòng ngủ phụ."
Phương Lạc Bắc nhìn cậu, nghe xong nhất thời không phản ứng kịp, có chút sửng sốt.
Nhưng mà ngắn ngủi đến không đáng kể, Phương Lạc Bắc bình tĩnh nói: "Ngủ phòng ngủ phụ thì cứ ngủ phòng ngủ phụ, thẹn thùng cái gì?"
Thẹn thùng? Giản Lâm bất giác chớp chớp mắt, phủ nhận: "Dạ? Không có a."
Phương Lạc Bắc không nói nữa, trực tiếp lái xe đi.
Giản Lâm cảm giác xe động, ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Bún của tôi!"
Phương Lạc Bắc lái xe nhàn nhạt như vẻ mặt của anh: "Không ăn nữa."
Giản Lâm: "?"
Phương Lạc Bắc: "Cùng chú về nhà.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...