Trong dòng chảy êm đềm mà nhẹ nhàng này, âm thanh của Phương Lạc Bắc giống như đang mê hoặc.
Nhị Béo nói rằng cậu ta đang bận rộn chuẩn bị thực hiện kế hoạch sống đáng kinh ngạc, sau khi đi xe điện đến, không nói đến hai câu đã chạy đi.
Giản Lâm vẫn còn đứng ở phố buôn bán, lười biếng ngồi trên xe máy điện, một chân chống xuống đất, cánh tay đặt lên phía trước xe.
Ánh đèn bật sáng rực rỡ, xe cộ tấp nập, tiếng pháo hoa ầm ĩ trên các khu phố phồn hoa trở thành nền nhạc cất lên cùng với những dòng suy nghĩ vẩn vơ của cậu như một bản nhạc đệm trầm lắng.
Nếu cậu không đoán sai, thì người đặt Nhị Béo những ly cà phê chính là Phương Lạc Bắc.
Cà phê, đồ dùng trong siêu thị, tiền ship tưởng chừng như bình thường nhưng điều đó lại khiến Nhị Béo kiếm không ít lời.
Là trùng hợp? Hay vận khí tốt?
Đương nhiên đều không phải.
Ngày đầu tiên cậu tiến tổ Phương Lạc Bắc đã biết những hộp đồ ăn đó là ai đưa, nhiều người gọi đồ ăn trên WeChat như vậy, tùy tiện chọn một người hỏi là biết.
Phương Lạc Bắc cũng thêm WeChat, không chỉ thêm mà còn gọi cà phê, đưa cho bọn họ những đơn hàng.
"Đóng phim có thể ảnh hưởng đến việc cậu đi giao đồ ăn không?"
Đây là câu nói mà Phương Lạc Bắc đã trêu chọc cậu.
Nhưng trước mặt thì trêu chọc cậu, sau lưng lại không nói tiếng nào mà yên lặng làm những việc này.
Việc gửi cho cậu 10 vạn tiền lương lúc trước cũng là để chọc cậu vui.
Sau khi cầm lấy cháo lại đích thân phê chuẩn cho trốn.
Dừng trước tiệm cháo một khúc, không đi vào chỗ rẽ.
......!
Giản Lâm giống như không nghĩ nhiều lại dường như nghĩ rất nhiều, tâm trí cố gắng tập trung lại dưới bóng đêm, rơi vào một cảm xúc nào đó có thể cảm thụ một cách rõ ràng ——
Vui vẻ.
Vô cùng vui vẻ.
Giản Lâm vui đến mức bật cười, đến lúc bình tĩnh lại, cậu tắt máy rút chìa khóa quay lại cửa hàng apple.
Nhân viên bán hàng tại Apple Store thấy cậu quay lại, tưởng điện thoại đã bán có vấn đề gì, nghi hoặc nhìn cậu.
Giản Lâm: "Cho tôi lấy một chiếc như vừa nãy."
Nhân viên bán hàng có chút sửng sốt, nhưng sau đó nhanh chóng nở nụ cười chuyên nghiệp: "Vâng ạ, quý khách chờ một lát."
Đi một chuyến như vậy, lúc trở lại tiệm cũng đã 8 giờ.
Chương Niệm Niệm sau khi nhận được tin nhắn liền xách theo cái túi chạy ra từ cửa sau cửa hàng, lúc đi qua đường cái đến con ngõ nhỏ thì thở phì phò: "Làm em sợ muốn chết, thiếu chút nữa bị anh cả phát hiện."
Giản Lâm ngồi trên xe máy điện, cầm lấy túi để xuống để vào cái giỏ phía trước: "Em làm nhiều món như vậy anh cả không nghi ngờ sao?"
Chương Niệm Niệm thờ đều: "Em trộm làm cho anh.
Anh......!A ——!"
Sau khi nhìn thấy ba cái túi Giản Lâm đưa qua Chương Niệm Niệm trực tiếp la to, vừa la vừa nhảy.
Iphone luôn! Còn có bộ sơn móng tay mà cô đã mơ ước từ lâu!
Giản Lâm đưa túi cho cô, cười nói: "Bình tĩnh."
Chương Niệm Niệm không bình tĩnh được, ngay lập tức mở túi đựng bộ sơn móng tay để xem, sau đó lại xác nhận túi Giản Lâm đưa thực sự là điện thoại Iphone, không phải hãng khác cũng không phải chỉ có một cái.
Hai cái! Hai cái lận đó!
Cô cùng Giản Lai mỗi người một cái!
A a a a ——!
Cô biết mà! Cô biết chỉ cần anh hai nhận được tiền lương sẽ lập tức mua quà cho bọn họ!
Chương Niệm Niệm la đến mức khàn họng, kích động đến mặt đỏ tai hồng, duỗi tay ôm cậu một cái thật chặt.
Giản Lâm gỡ tay cô từ trên cổ xuống: "Em nghĩ chỗ giấu điện thoại trước," Giản Lai có thể bao dung em gái xinh xắn của mình sơn móng tay, nhưng không thể bao dung một học sinh trung học dùng Iphone, như vậy sẽ không tập trung học được.
Chương Niệm Niệm nhanh chóng nói: "Chỉ cần anh không nói với anh cả, em nhất định giấu được." Nói xong cầm chặt túi, ôm kỹ "Tang vật".
Một bên nghĩ chỗ giấu một bên nói thầm: "Sao anh lại tốt như vậy chứ, đổi điện thoại cho anh cả còn không quên em, tặng em một bộ sơn móng tay em đã rất vui vẻ, kết quả còn có một bất ngờ cực lớn như vậy!"
Giản Lâm cười: "Em nói đúng rồi, em vốn không có điện thoại."
Chương Niệm Niệm ngẩng đầu: "A? Vậy sao lại có?"
Giản Lâm: "Tại tâm trạng anh rất tốt."
Chương Niệm Niệm lập tức nói: "Vậy anh có thể xem hôm nay bởi tâm tình ' quá ' tốt, mua thêm cho em một cái máy tính bảng không?"
Giản Lâm đưa nàng hai chữ: "Nằm mơ."
Chương Niệm Niệm thấy cậu sắp đi liền ai da một tiếng: "Đây không phải xe của Nhị Béo sao?" Lại hỏi: "Vậy tối nay anh ở đâu? Về đoàn phim sao?"
Giản Lâm mở máy xe, xua xua tay: "Không cần quan tâm đến anh, em chỉ cần quản tốt điện thoại của mình là được."
Chương Niệm Niệm đem điện thoại nhét vào trong áo, nhìn bóng dáng Giản Lâm, một bên vô cùng vui vẻ, một mặt lại âm thầm nói thầm sao tâm tình anh hai lại tốt như vậy chứ.
Có giọt nước rơi xuống chóp mũi, Chương Niệm Niệm ngẩng đầu nhìn lên trời rồi vội vàng hét lên với bóng lưng đã rời đi: "Anh, anh có mang dù không vậy! Trời sắp mưa rồi!"
*
Tâm trạng Giản Lâm quả thật vô cùng tốt, từ lúc mua điện thoại đến khi về đến biệt thự không phải là một quãng đường ngắn, sau khi kéo đen vài cuộc điện thoại quấy rồi cũng không cảm thấy tức giận.
Người làm phiền Giản Lâm biết, là một tên đầu trọ, tự xưng nhà sản xuất, thật ra chỉ là người tuyển dụng diễn viên trong một công ty nhỏ, bản lĩnh tầm thường nhưng lại vô cùng nóng tính, tự xưng là có bản lãnh, nhưng rất bướng bỉnh, còn tự mình kiêm luôn chức người phụ trách, thường xuyên mở hoạt động "giới thiệu cho nhau" thật ra chỉ là lừa lọc.
Tên đầu trọc này một thời gian trước đã cố gắng kéo Giản Lâm vào, nhưng Giản Lâm không để ý mà trực tiếp chặn.
Dù sao cũng đã chặn từ lâu, Giản Lâm đến giờ cũng đã quên mất người này rồi, nhưng hôm nay không biết vì sao đột nhiên lại có một cuộc điện thoại đến, sau khi bị chặn liền gọi tiếp bằng số khác, cứ bị chặn một cuộc liền đổi cái khác gọi.
Giản Lâm không nhận mà trực tiếp block, đối phương lấy số khác nhắn tin, phun ra toàn những lời xúc phạm.
"Mẹ nó, lão tử vốn đã quên chuyện xấu của mày nhưng mày cố tình xuất hiện dưới mí mắt của bố mày đúng không."
"Đồ nghèo kiết xác, có người coi trọng mày, một tháng cho mày mấy vạn, còn chuẩn bị cho mày nhưng mày mẹ nó block tao? Mày chính là cái giống chỉ để đi bán thân."
Giản Lâm trước khi vào tiểu khu liền xóa toàn bộ tin nhắn rồi trực tiếp chặn số điện thoại.
Cái gì cũng không ngăn được việc cậu đang có một tâm trạng vô cùng tốt.
Chạy đến tiểu biệt thự, chú bảo vệ có chút bất ngờ, trực tiếp ra đón: "Đã lâu chưa thấy cháu."
Giản Lâm cười: "Cháu có việc bận ạ."
Chú bảo vệ ý nói mưa sắp đến: "Sao lại không mang áo mưa vào." Hếch cằm: "Vào đi."
Giản Lâm lấy một cái túi đùi gà trong giỏ xe ném qua.
Chú bảo vệ đón lấy, cười to: "Cậu cho rằng mình đang đến vườn bách thú xem khỉ sao, cứ mỗi lần đến liền đưa đồ ăn cho tôi!?"
Giản Lâm đã lái xe qua, quay đầu: "Chú thích ăn thì ăn!"
Bảo vệ cửa gói chân không trong tay: "Thẳng nhóc thúi."
Tiểu khu quen thuộc, con đường quen thuộc.
Trên đường đi, không còn khí lạnh của mùa đông mà là chút hơi thở của mùa xuân, kết hợp với mùi đất trong mưa.
Giản Lâm nhớ đến ngày đầu tiên cậu tới, nhìn biển số nhà, đếm từng con số một cho đến khi nhìn thấy con số 16.
Khi đó cậu chỉ một mực muốn hoàn thành ghi chú, đưa xong liền về nhà, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ quen biết người sống trong ngôi nhà đó, thậm chí sau này còn gần gũi hơn.
Càng không có nghĩ tới, sau mối quan hệ gần gũi này cậu còn nhận được nhiều sự quan tâm hơn——
"Phương Lạc Bắc đùa cháu thôi."
"Thằng bé đó thích cháu"
"Cậu ấy thuận mắt cháu."
"Cậu ta sẽ không đổi cháu đi."
"Thằng bé nhất định phải để cháu diễn viên chính, cảm thấy cháu phù hợp hơn bất kì ai khác, vấn đề liên quan đến cháu, cho dù là lớn hay nhỏ thì cậu ấy vẫn nguyện ý chờ."
"Tôi ở chỗ này chờ."
Tất cả những điều này khiến Giản Lâm rõ ràng hiểu được Phương Lạc Bắc thật sự thuận mắt cậu, thật sự đang quan tâm cậu, cũng thật sự "Thích" cậu.
Mà chuyện thích người khác là một chuyện rất dễ chịu.
Được người khác thích lại là một chuyện vô cùng vui vẻ.
Giản Lâm cũng thật sự vui vẻ.
Giống như Vương đạo thích cậu sẽ khiến cậu vui vẻ, nhóm lão diễn viên quần chúng quan tâm cậu sẽ khiến cậu vui vẻ.
Không cần phải thăm dò lại, chỉ cần giao tiếp ăn ý như vậy cũng đủ làm cậu vô cùng vui vẻ.
Huống chi Phương Lạc Bắc còn cho cậu cơ hội làm diễn viên chính, tiền lương đóng phim của cậu hơn trăm vạn, còn tiền từ đoàn phim, cơ hội cho cậu tương lại có khả năng debut, cùng với nhiều......!
Cậu tạm thời không thể hiểu được cảm giác vi diệu lúc này.
Chính xác cảm giác này là gì? Giản Lâm đứng trước cửa hàng Apple tự hỏi nửa ngày cũng không biết, thẳng đến khi ——
Tòa nhà 16, ánh vàng ấm áp, Giản Lâm cầm theo túi giao hàng lại lần nữa đứng ở nơi này.
Những cảnh tương tự rất dễ đem đến những ảo giác hỗn loạn trong không gian lẫn thời gian.
Giản Lâm ngẩng đầu nhìn chiếc cửa lớn trước mắt, lại cúi đầu nhìn cái túi giao hàng trong tay, cánh tay dính mưa, trên mu bàn tay là một vết cắt, đột nhiên thấy buồn cười.
Thật trùng hợp, giống như đêm mùng năm hôm ấy.
Cùng một đêm mưa, cùng một lần giao đồ ăn, trên mu bàn tay là một vết cắt.
Điều khác nhau chính là, đêm mùng năm hôm ấy Giản Lâm đầy đầu chỉ toàn là đánh nhau, đưa cơm, sao mưa lại lớn như vậy, đứng ở cửa ấn chuông lại không ai mở cửa.
Thật kỳ lại, sao nhà hôm nay lại không có ai, quay lại với cả người ướt đẫm, con đường nhỏ cách đó không xa Phương Lạc Bắc cầm ô đến gần.
Mà hôm nay......!
Giản Lâm giơ tay, đang muốn ấn chuông, bỗng nhiên cảm thấy gì đó, cầm túi giao hàng xoay người lại.
Cách đó không xa, con đường trước tòa nhà, một cây dù đen đang tiến lại gần.
Điều khác nhau trong nháy mắt trở nên quen thuộc.
Giản Lâm đứng trước cửa, cảm thấy hoảng hốt một cách kì lạ, phảng phất như trở về đêm mưa mùng năm hôm ấy.
Người cầm ô chậm rãi đi về phía cậu, Giản Lâm không thấy khó hiểu, cũng không ngây người, thay vào đó chính là cảm nhận vô cung vi diệu, kèm với tiếng tim đập thịch thịch thịch và những hình ảnh xuất hiện một cách chớp nhoáng trong đầu ——
Cậu muốn xuống xe, bởi vì không muốn một chiếc xe siêu bắt mắt xuất hiện trước cửa tiệm, còn chưa kịp mở miệng Phương Lạc Bắc đã ngừng xe ở một ngã tư vắng người cách xa cửa hàng cháo.
"Tôi chờ cậu ở chỗ này."
Cậu nhìn ra bên ngoài, cảm thấy sau khi dán miếng dán cửa sổ không thể nhìn rõ, lúc đó cửa sổ xe bỗng nhiên được ấn xuống, Phương Lạc Bắc hỏi: "Không phải muốn nhìn sao."
Cậu chủ động đưa cho anh một nồi cháo bảo không có đồ ăn kèm lần sau sẽ xin nghỉ về nhà lấy.
Phương Lạc Bắc ngồi ở trong xe: "Đã phê chuẩn, lên xe đi."
Cậu không thể quay cảnh tình cảm, muốn dựa tường tìm cảm giác, mười vạn mười vạn được gửi tới khiến điện thoại rung lên thông báo, vừa ngẩng đầu đã đối diện ánh mắt Lạc Bắc.
Cậu đứng ngoài ban công nhà bà Chu, dựa tường tìm cảm giác, trong tay là đồng tiền xu, Phương Lạc Bắc đến gần: "Cho tôi mượn." Tiếp nhận tiền xu làm mẫu, sau đó hai người đứng vô cùng gần.
Vương đạo: "Một bộ phận so với toàn bộ sẽ xem đến cảm giác kích thích thị giác hơn." Cậu duỗi tay: "Thầy Lạc, anh có thể nhận ra bàn tay này không?"
Phương Lạc Bắc nhìn thoáng qua: "Không thể."
Sau khi cậu quay xong cảnh ở hàng lang liền chạy xuống để trang điểm lại, lúc uống nước đột nhiên phát hiện điều gì đó mà quay đầu, liếc mắt nhìn Phương Lạc Bắc đang đứng nhìn mình cách đó không xa.
Cậu gõ một câu "Chúng ta rất quen thuộc sao" trên điện thoại rồi đưa qua, Phương Lạc Bắc chỉ liếc mắt một cái, cười cười.
Cậu đứng trước kệ hàng trong siêu thị, đang suy nghĩ đến việc đưa hàng sau này, Phương Lạc Bắc đưa cho một cái bao lì xì: "Cho cậu thì cậu cứ cầm."
Đầu hẻm đêm mưa mùng năm, lão Từ nổi trận lôi đình: "Cậu bước ra đây! Trốn có ích gì sao?"
"Lạc Bắc cậu làm gì thế? Che thằng bé đó làm gì?"
Phương Lạc Bắc cầm ô đi tới trước mặt, lùi về sau một bước, mép ô vừa vặn ngang qua đầu cậu, che mưa.
Cả người cậu dính mưa mà ướt đẫm, kinh ngạc đứng trước cửa toà nhà 16, nhìn Phương Lạc Bắc cầm dù đến gần: "Cháo của tôi."
Màn đêm im ắng, mưa càng lúc càng lớn, lồng ngực Giản Lâm đập thình thịch thình thịch.
Cảnh này hình như đã xảy ra, hình như đã chứng kiến, ngay bây giờ cũng như thế, chiếc ô vừa vặn che đầu cậu.
Mà vẻ mặt của Phương Lạc Bắc ở dưới ô, ánh mắt còn sâu thẳm hơn đêm mùng năm ấy, nhưng anh vẫn nói ba từ: "Cháo của tôi."
Lồng ngực Giản Lâm đập mạnh.
Cậu rốt cuộc đã hiểu những cảm giác vi diệu mà cậu không hình dung ra được là cảm giác gì.
Là đặc biệt.
Là cách đối xử đặc biệt của Phương Lạc Bắc dành cho cậu khác xa những người khác.
Giản Lâm lặng lẽ ngước lên nhìn đôi mắt sâu thẳm yên bình ấy trong tiếng mưa rơi, trong không gian chật chội này chỉ có hai người họ.
Trong nháy mắt đó, Giản Lâm rốt cuộc cũng thấy được những ẩn ý mờ mịt đó đang đến với cậu.
Khác với những gì cậu nghĩ, dòng nước ngầm ấy không hề hung dữ, nó chỉ là một dòng nước nhỏ hòa vào đại dương, nhẹ nhàng và ôn hòa.
Trong dòng chảy êm đềm mà nhẹ nhàng này, âm thanh của Phương Lạc Bắc giống như đang mê hoặc.
"Đi vào không?"
Giản Lâm bất động thanh sắc mà lui về phía sau, yên lặng áp sát vào cửa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...