Đợi đến lúc Tô Cách mở mắt, nhận ra bản thân mình không thể nhúc nhích, rèm phòng bệnh được kéo lên, để những ngọn đèn đường bên ngoài hắt vào phòng.Có người ngồi trên ghế sopha, cảm nhận cậu tỉnh lại, đứng dậy chậm rãi đi qua.
Bấy giờ cậu mới nhận ra người kia lại là Trần Giai Giai.Cô ta mặt váy đen dài, gương mặt vẫn vậy, mà hình như có chút khủng bố.“Cô…” Tô Cách mở miệng, muốn nói nhưng lại không nói nên lời.Trần Giai Giai cười lạnh, chậm rãi ngồi xuống bên cạnh: “Sao, không nói được gì à?”Tô Cách bình tĩnh nhìn Trần Giai Giai, chẳng mở miệng nữa.“Trương Tiêu Nhiên đúng là vô dụng, bị mấy câu lừa đảo mà tin ngay được, người không giữ nổi còn để chạy mất.
Hừ, bảo sao không phải là đối thủ của anh tôi.” Cô ta khinh thường bĩu môi.Từ lời của cô nàng, Tô Cách đã hiểu, hóa ra người kia bắt cóc cậu là do cô ta giật dây.
Trong một chốc, Tô Cách cảm thấy Trần Giai Giai không chỉ có vẻ ngoài xinh đẹp, trên thực tế lại là mụ phù thủy hung ác.“Nhưng quên đi, bây giờ cậu là đồ tàn phế, cũng tiện cho tôi, nằm trên giường tốt quá rồi.” Cô ta đứng dậy, gõ gõ lên cái chân bị bó bột, lấy ra cái búa to.Cô gái xinh đẹp cầm búa đúng là một hình ảnh không hài hòa, trông còn độc ác vô cùng.Tô Cách nhìn hung khí, nhịn không được mở to mắt.Cô ta muốn…Tô Cách tự bảo mình phải cựa quậy, không thể để Trần Giai Giai đạt được mục đích.
Trên thực tế cậu như bị đóng băng, một chức sức lực cũng không có.Trần Giai Giai nâng cái chân bị què của cậu lên, tay vuốt lên xuống y chang rắn độc khiến lòng Tô Cách phát lạnh.“Cứ yên tâm, bây giờ anh mất cảm giác rồi, nên chân có gãy nát thì cũng chẳng đau.” Trần Giai Giai cầm búa nhẹ giọng an ủi.Không được! Cậu nhắm mắt thầm gào lên.Cửa đột nhiên bị đẩy ra, Trần Mục Dương bước vào.
Trần Giai Giai dừng tay, anh nghiêm mặt, nhanh chân bước lên, giật búa trong tay cô ta.
Trần Giai Giai bấy giờ mới phản ứng lại, liều mạng giãy.“Không thể nào, tại sao anh lại xuất hiện ở đây?”“Cô cho là có thể dùng Trương Tiêu Nhiên để dụ tôi?” Trần Mục Dương lạnh lùng hỏi, xem ra đã biết về quan hệ của Trần Giai Giai và Trương Tiêu Nhiên.Trần Giai Giai sửng sốt, rất nhanh liền tỉnh lại, ngừng giãy, cười ngọt ngào với Trần Mục Dương: “Anh, anh đang nói gì thế? Em nghe nói Tô Cách bị thương nên đến thăm.”“Sao cô lại biết Tô Cách bị thương?” Trần Mục Dương không thể ngửi được điệu bộ của cô ta.“À… em nghe cô Mĩ Linh nói.”“Ai là cô của cô?" Giọng nói kiêu căng vang lên, khỏi cần đoán cũng biết là Trần Mĩ Linh, một thân đồ đỏ, tay khoanh trước ngực khinh bỉ nhìn Trần Giai Giai.“Cũng chẳng biết tại sao cái đồ con riêng lại đi nhận họ hàng lung tung, cô thực sự nghĩ mình là người nhà họ Trần?”Mặt Trần Giai Giai lập tức đỏ bừng, vốn đó là một bí mật, tự bản thân đã muốn xem nhẹ, nhưng vẫn lại bị người ta nhắc tới.
Giống như là một cái nhọt cứ âm ỉ mãi.“Không… cháu là người nhà họ Trần mà.
Cháu cũng họ Trần, không phải ư?”“Thế giới này đầy người họ Trần, con chó con mèo ven đường cũng có thể đặt thì Trần Mĩ Linh tôi cũng phải nhận họ à?”Câu này đẫn khiến Trần Giai Giai bị đánh về nguyên hình.
Mà Tô Cách đại khái cũng đã rõ, Trần Giai Giai không cùng huyết thống với Trần Mĩ Linh và Trần Mục Dương.
Bảo sao Trần Giai Giai theo đuổi anh kinh thế, hóa ra căn bản là thích kiểu này…Tô Cách định mở miệng nhắc nhở mấy người đừng có nói lung tung nữa, không thấy tôi còn đang nằm thù lù ở đây à?Trần Mục Dương như thể biết được ánh mắt của cậu, đi tới, nhìn tròng mắt không ngừng đảo loạn của cậu, nhịn không được phải bật cười.Cậu vừa thẹn vừa giận, cậu thảm như thế này không phải do Trần Giai Giai ghi hận với Trần Mục Dương, giật dây Trương Tiêu Nhiên bắt cóc hae? Xét cho cùng đều là do ai đó quá nhiều ong bướm ve vãn.Trần Mục Dương nhìn ánh mắt xấu hổ của cậu liền ngưng cười.
Trần Mĩ Linh mở túi xách lấy một cái bình nhỏ, mở ra đặt trước mũi Tô Cách.“Kinh quá!” Tô Cách cau mày, vội vàng lắc lắc đầu.Bây giờ cậu mới nhận ra mình có thể động đậy.Nhưng chân đương bó bột, nếu không cậu đã nhảy dựng lên tính sổ với Trần Mục Dương: “Anh nhìn anh đi, rõ ràng là vì anh đấy, còn cười được à?”Trần Mục Dương không đáp, xoa đầu cậu an ủi.Trần Giai Giai nhìn hành động thân thiết của hai người, không giấu nổi lửa giận: “Trần Mục Dương! Anh phải biết rõ người này là đàn ông, bố mẹ sẽ không bao giờ đồng ý cho hai người ở bên nhau! Đến lúc đó chắc chắn sẽ bị chia tách, còn cậu ta nhất định sẽ thân bại danh liệt, không có kết quả đâu.”Trần Mục Dương lạnh lùng quay đầu nhìn Trần Giai Giai: “Chúng tôi có kết quả hay không thì chưa biết, nhưng kết cục của cô nhất định không đẹp.”Cô ả bị ánh mắt của anh dọa sợ: “Anh… anh muốn làm gì?”Trần Mục Dương chuyển ánh mắt sang bên Trần Mĩ Linh, cô liền cụt hứng: “Sao lại là cô nữa?”“Chẳng lẽ cô muốn ở lại với Tô Cách?” Giọng anh có chút uy hiếp.Trần Mĩ Linh chỉ có thể thức thời kéo Trần Giai Giai đang không ngừng khóc lóc kể lể ra khỏi phòng bệnh.Phòng bệnh cuối cùng cũng im ắng trở lại, Tô Cách còn chưa kịp hoàn hồn: “Trần Giai Giai sẽ ra sao?”Trần Mục Dương vuốt tóc cậu, nói: “Em không cần để ý, vẫn là quan tâm cái chân đi, chả khác gì tàn phế.”Những lời này của anh đã chọc giận cậu: “Cái đồ đáng chết nhà anh!”Trần Mục Dương sao mà bị chọc được, chẳng những không tức mà còn ngồi trên sopha nhàn nhã đọc kịch bản.Tô Cách ngó qua, là kịch bản Lậu Phong đưa, liền hỏi : “Anh định nhận à?”“Em thì sao?” Trần Mục Dương hỏi ngược.“Em thấy rất thú vị, còn là thể loại tâm lý, muốn thử xem sao.” Tô Cách đột nhiên xoắn lên, nuốt nước miếng, hỏi anh: “Anh định từ chối à?”Cậu đương nhiên rất hi vọng Trần Mục Dương sẽ cùng tham gia, dù sau cũng là thể loại phim đồng tính, sẽ phải diễn tình cảm nhiều.
Tô Cách cảm thấy chỉ có Trần Mục Dương mới tạo được cảm giác chân thật.Trần Mục Dương đóng kịch bản: “Anh cảm thấy tổng thể không có vấn đề, nếu em tham gia thì sao anh lại không?”Những lời này khiến Tô Cách rất vui, nội dung trái ngược hoàn toàn với "Ái tình”.
Kịch bản xoay quanh cuộc sống thực của những người đồng tính không được xã hội chấp nhận, gia đình hiểu sai.
Thậm chí có người vì muốn ứng phó với người nhà mà tùy tiện tìm một người phụ nữ để kết hôn, đây là hành động không tôn trọng bạn đời, cũng là không tôn trọng bản thân.Lậu Phong nói đây là tiểu thuyết do một tác giả có danh tiếng trên internet viết.
Trong quá trình sáng tác, chính tác giả đã đi từng quán bar, nhà hàng dành cho dân đồng tính ngày qua ngày để cảm thụ cuộc sống muôn hình muôn vẻ của họ.Tuy tiểu thuyết không được nổi tiếng lắm, nhưng có thể cảm hận được bao nhiêu sự dụng tâm trong câu từ và nội dung.
Lậu Phong đọc nguyên tác đã bị xúc động mạnh, lập tức liên hệ với tác giả để mua bản quyền.Tác giả rất nhanh liền đồng ý, trước khi Tô Cách và Trần Mục Dương tham gia vào dự án khác thì y đã nhận kịch bản, vội vàng mang tới.Vì cả hai là bộ đôi mà y cảm thấy lý tưởng nhất.
Mà tầm nhìn của Lậu Phong không chỉ đặt trên thị trường quốc nội, suy cho cùng thể loại hơi tế nhị nên có khá ít các tác phẩm tương tự, hẳn là sẽ không được ưa chuộng.
Nhưng y vẫn nhất quyết triển khai, mang theo hi vọng nó sẽ đánh chiếm trên trường quốc tế.Dù có khá khăn nhưng Lậu Phong vì mục tiêu này nên mới nỗ lực không ngừng.Sau khi biết hai người đồng ý nhận vai, Lậu Phong rất mừng, cảm thấy có mười phần niềm tin, chuẩn bị cũng hăng hái hơn trăm lần.Tô Cách sau “Kiếm hiệp đàn chuyện” thì nhân khí nhảy lên, không ít kịch bản dâng đến tay, trong đó cả vai nam chính.Trần Mĩ Linh mang kịch bản đến cho cậu lựa chọn.
Tô Cách nghĩ chân mình còn phải nghỉ ngơi thêm một thời gian, mà fan meeting “Ái tình” sắp tổ chức rồi, sau đó còn phải bấm máy phim mới, tạm thời không có thời gian nhận thêm kickh bản.Cậu đành phải bảo Trần Mĩ Linh từ chối hết, cô tỏ vẻ thấu hiểu: “Cô thấy mấy cái này cũng không quá xuẩ sắc, đều là mấy bộ máu chó, từ chối cũng được.”Tô Cách nằm ườn, chán muốn chết lướt mạng, đợt này Trần Mục Dương không có thời gian trông người ốm, có khi cả ngày cũng chẳng thấy bóng dáng làm cậu có chút thất vọng.Nhưng cậu muốn nhanh chóng phục hồi, vì thế tích cực phối hợp với quá trình trị liệu của bác sĩ, khoảng nửa tháng là được phá bột xuất viện.Mà cũng rất nhanh đến kì nghỉ hè.Và buổi fan meeting đầu tiên được tổ chức ở thành phố G..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...