Điện Đức Hoàng


Loại cảm giác này vô cùng kì diệu, có cảm giác dường như trong tâm trí của anh hiện lên bao quát cả trời đất, giống như anh vừa đứng trên một đỉnh núi, vươn tay ôm trọn lấy trời đất, hoà từng nhịp thở vào trong không khí của đất trời.
Trần Hùng cũng không biết mình đã im lặng giữ trạng thái như vậy trong vong bao lâu, anh chỉ biết lúc vừa mở mắt ra, phía ngoài truyền đến một tràng âm thanh của côn trùng kêu vang.

Mà sắc trời cũng đã sớm tối đen hơn.
Đôi mắt của Trần Hùng sau một lần mở mắt lại kia đã trong trẻo hơn rất nhiều.
“Cảm ơn tiền bối đã gỡ rối nghi hoặc.”
Trần Hùng chắp tay hành lễ với lão đạo sĩ, sau đó hỏi: “Tiền bối có tin trên thế giới này có người có máu huyết và cốt tuỷ không giống với chúng sinh hay không?”
Lão đạo sĩ mỉm cười trả lời: “Đạo sinh ra vạn vật, vốn dĩ mỗi một loại đều khác biệt, không có thứ nào giống với thứ nào.”
“Vâng.”
Trần Hùng đứng lên, chắp tay hành lễ với lão đạo sĩ thêm một lần nữa: “Vãn bối đã hiểu rõ, sắc trời cũng không còn sớm nữa, vãn bối xin tạm biệt tại đây.

Sau này sẽ không đến đây quấy rầy tiền bối nữa.”

Lão đạo sĩ vẫn nở nụ cười như cũ, gật đầu khoát tay: “Vẫn mau mau trở về đi thôi.”
Thế là Trần Hùng quay người rời đi, thời điểm đi ra khỏi đạo quán vẫn thấy tiểu đồng kia đang canh giữ ở cửa như cũ.
Trần Hùng chào hỏi tiểu đồng để chuẩn bị rời đi.

Nhưng ngay trong nháy mắt anh vừa bước ra khỏi cửa lớn, giọng nói của tiểu đồng đột nhiên vang lên: “Ngài Hùng xin dừng bước.”
“Hả?”
Trần Hùng quay người lại nghi hoặc nhìn tiểu đồng, hỏi: “Tiểu đồng có chuyện gì sao?”
Tiểu đồng tiến lên nhét vào trong tay Trần Hùng một tờ giấy chứa một dãy kí tự: “Đây là thứ mà sư phụ con nhờ con chuyển giao cho ngài.

Sư phụ con còn muốn chuyển cho ngài một câu.”
“Sao?” Trần Hùng gật gật đầu nói: “Tiểu đồng, mời nói tiếp.”
Tiểu đồng kia trong chớp mắt giống như đã biến thành người khác, học theo bộ dáng lão luyện trầm tĩnh của lão đạo sĩ đi đến trước cửa núi.


Sau đó, cậu bé chắp tay sau lưng nhìn về những ngọn núi rộng lớn ở đằng xa, tiểu đồng này vừa đứng ra thế mà lại có khí thế của bậc quân vương chỉ điểm giang sơn.
“Núi Bồng Lai từ trước tới nay luôn là nơi thanh tịnh đẹp đẽ, thế nhưng hiện tại đều tràn ngập ý giết người ở khắp bốn phía.

Thưa ngài, sư phụ con cũng từng nói, một nơi thanh tịnh đẹp đẽ như núi Bồng Lai đây quả thực là không dễ kiếm, nếu như ngài còn giữ trong mình tấm lòng cảm kích, thì hi vọng đêm nay ngài đừng để núi Bồng Lai này phải vấy quá nhiều máu tanh.”
Nói xong câu đó tiểu đồng lập tức gọn gàng xoay người, kẽo kẹt đóng cửa lớn lại.
“Ý là giết người ở khắp bốn phía sao!”
Trong chốc lát, nội tâm vốn dĩ vừa mới bình lặng của Trần Hùng dường như nhoáng một cái xao động trở lại.

Theo bản năng, anh mở ra tờ giấy mà lão đạo sĩ đã nhờ cậy tiểu đồng chuyển giao cho mình kia.
Bên trên tờ giấy viết lên nguyên một đoạn chú ngữ.
Tâm lạnh như băng.
Trời sập không hoảng.
Vạn biến vẫn tĩnh!
Thần thanh khí sảng!
“Đây là thanh tâm chú!”
Trong lòng của Trần Hùng thầm niệm chú một chút, nỗi xao động trong tâm hồn kia dường như được áp chế lại..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui