Từ lâu Viễn Trọng Chi đã bí mật phái người đối phó với nhà họ Từ, đến ngày hôm qua thì mọi việc đã chuẩn bị xong, chỉ chờ Từ Cốc nhảy vào cái hố này.
Vì vậy, Viễn Trọng Chi từ lâu có lẽ đã lường trước được những chuyện xảy ra ngày hôm qua, nhà họ Từ ở thành phố Song Tình cũng đã bị Viễn Trọng Chi kết án tử hình từ rất lâu trước đó.
Cứ như vậy, sự chết chóc của nhà họ Từ trong một đêm thực sự đã gây ra một chấn động lớn đối với toàn bộ các danh gia vọng tộc ở Tam Giang, những sự bái phục cũng như sợ hãi đó chắc chắn sẽ xuyên sâu vào tâm hồn họ.
Ít nhất mười năm sau, e rằng sẽ không có người nào dám hó hé nửa lời với Viễn Trọng Chi nữa.
Vị trí của ông ấy ở Tam Giang có thể coi là hoàn toàn vững chắc rồi.
Trần Hùng lắc đầu, sau đó tự tay rót một tách trà, xúc động nói: “Vẫn là gừng càng già càng cay.
Thật sự cháu cảm thấy rất mừng vì ngay từ đầu cháu đã không phải là kẻ thù của chú.
Nếu không, dù cháu không bị chú giết chết thì ít nhất cũng bị lột một lớp da rồi.
Viễn Trọng Chi bật cười, được Trần Hùng khen ngợi thực ra cũng là một vinh hạnh cho ông ấy.
“Thôi đừng nói nữa, nếu như cháu trở thành Tam Giang Vương, khẳng định thủ đoạn của cháu còn cao minh hơn chú nhiều.
”
“Trần Hùng, chú vẫn muốn nói một câu, đừng coi thường những gia tộc lớn phương Bắc, sắp tới sẽ bận rộn lắm đấy.
”
“Nhân lúc cơn bão lớn này chưa đến, hãy quay về dành thời gian ở bên vợ và con gái của cháu đi.
”
“Được.
”
Trần Hùng gật đầu, chuẩn bị lập tức lên đường trở về thành phố Bình Minh với vợ con.
Tuy nhiên, vào lúc này, có tiếng đánh nhau ngoài cổng của nhà họ Viễn.
Trần Hùng và Viễn Trọng Chi nhìn nhau và lập tức chạy ra ngoài.
Vừa đến đây, họ đã thấy Đao Kiệt và Ngô Trung Kiên đang đánh nhau ở cổng.
Lúc này Đao Kiệt đang cầm một con dao trên tay, trong khi Ngô Trung Kiên chỉ có chiếc túi vải đen, tay không.
Theo đánh giá của Ngô Trung Kiên, Đao Kiệt đã không cho anh ta có cơ hội dùng côn, nhưng thậm chí chỉ bằng tay không, anh ta đã đánh Đao Kiệt ngã xuống đất mà không hề đánh trả.
“Tên nhóc này sao lại ở đây?”
Khi nhìn thấy Ngô Trung Kiên, Trần Hùng cũng xóa sạch dấu vết kinh ngạc trong lòng.
“Dừng tay lại.
”
Thấy vậy, Viễn Trọng Chi cau mày.
Nghe thấy tiếng quát của Viễn Trọng Chi, cả hai dừng động tác lại ngay, Đao Kiệt bị Ngô Trung Kiên đánh đến bầm tím mặt mũi, đầy uất ức.
“Ngô Trung Kiên, Trạng Nguyên đến từ phủ Tây Thục, hân hạnh được gặp chú Chi.
”
Ngô Trung Kiên ở bên ngoài rất lễ phép, Viễn Trọng Chi sửng sốt, vội vàng nói: “Vậy ra cậu chính là cậu Ngô, đừng khách sáo, không cần đa lễ.
”
Lần trước đến Cửu Nam, Ngô Trung Kiên không tới thăm Viễn Trọng Chi, cho nên đây là lần đầu tiên Viễn Trọng Chi gặp Ngô Trung Kiên.
Sau đó, Viễn Trọng Chi nhìn Đao Kiệt ở đằng kia với vẻ mặt ảm đạm, nói: “Đao Kiệt, chuyện gì đang xảy ra, tại sao con lại đánh nhau với cậu Kiên đây?”
“Cha nuôi, tên nhóc này! ”
Một số từ định nói ra miệng, nhưng Đao Kiệt không biết phải nói thế nào.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...