Điện Đức Hoàng


Một luồng sức mạnh từ trong cơ thể Kiều Tùng Bác kích động ra, sức lạnh cuồn cuộn như là biển cả.

Một người đàn ông bị ông áp sát, cũng bay ngược ra ngoài.

Cùng lúc bị bay ra, cơ thể gã ta đập vào một người đàn ông khác ở phía sau, vì thế, hai gã cùng bay ra phía sau.

"Bát Cực, vỡ!"
Chiêu cuối cùng, Kiều Tùng Bác bắt được cổ tay của một người đàn ông lực lượng, có một sức mạnh vô hình từ cổ tay của người đàn này tiến tới, một đường thẳng đến bả vai.

Rắc rắc!
Mọi xương khớp trên cánh tay của người đàn ông này đều bị lệch, gã ta cũng bị thúc đẩy dưới một lực mạnh, bay ngược ra ngoài mặt đất.

Từ đó, thời gian một phút hơn, bốn người đàn ông lực lưỡng đều bị Kiều Tùng Bác đánh ngã nhào trên mặt đất.

Bốp bốp bốp!
Bên cạnh truyền đến âm thanh của một trận vỗ tay, Ngô Trung Kiên đeo trên cổ một cái gậy tam khúc, cười đi đến bên này.


"Lợi hại, thật sự rất lợi hại.

"
"Thật không ngờ, sức mạnh của bát cực quyền lại lớn như vậy, hôm nay tôi thật sự mở rộng tầm mắt.

"
Kiều Tùng Bác thu công, xoay người nhìn về bên phía Ngô Trung Kiên, vội vàng chắp tay nói: "Bái kiến tiểu Trạng Nguyên.

"
Ngô Trung Kiên cười cười, nói: "Ông anh Kiều không cần khách sáo như vậy, ông cứ gọi tên tôi là được rồi, hoặc gọi tôi là cậu Kiên.

"
"Thế nào, xem bộ dạng hiện giờ của ông, vết thương trên người ông hẳn là không có gì đáng ngại nữa.

"
"Trên cơ bản là không còn gì đáng ngại.

"
Kiều Tùng Bác tiếp tục chắp tay nói: "Còn chưa kịp cảm ơn ân cứu mạng của Tiểu Trạng Nguyên cậu, xin nhận một cái cúi đầu của Kiều Tùng Bác.

"
"Đừng khách sáo.

"
Trước tiên Ngô Trung Kiên ngăn Kiều Tùng Bác hành lễ, nói: "Sở dĩ tôi sẽ cứu ông là bởi vì ông đã được ghi vào trong sách của tôi, ông còn chưa cùng tôi đánh một trận, cho nên ông không thể chết được.

"
"Sách của cậu?"
"Ừm, chính là cái này.


"
Ngô Trung Kiên cười lấy ra một quyển sách nhỏ màu đen: "Lúc tôi mười tuổi, trong lúc vô tình phát hiện ông cụ tổ nhà tôi để lại một phương pháp nâng cao sức mạnh của một người.

"
"Ông cụ tổ nhà cậu?"
"Đúng vậy, ông ấy tên là Ngô Viễn Lưu, là võ trạng nguyên cuối cùng của Vạn Hoa chúng ta.

"
Nhắc tới Ngô Viễn Lưu, trên mặt Ngô Trung Kiên hiện ra một tia tự hào: "Năm đó ông cụ tổ nhà tôi từ năm mười ba tuổi, đã bắt đầu khiêu chiến với các võ học của nhiều trường phái khắp cả Trung Nguyên, cuối cùng lúc ông mười chín tuổi đánh bại được hơn một trăm vị võ học tiêu biểu, thu tập đủ các trường phái, cuối cùng trở thành võ trạng nguyên oai danh hiển hách.

"
Nói đến đây, Ngô Trung Kiên chỉ vào gậy tam khúc treo trên cổ mình, nói: "Nhìn thấy không, gậy tam khúc này tên là Trạng Nguyên Côn, là vũ khí bảo bối của ông cụ tổ nhà tôi năm đó.

"
"Năm đó ông cũng nhờ vào Trạng Nguyên Côn này, đạt được hạng nhất, trở thành Trạng Nguyên.

"
"Ừm.

"
Kiều Tùng Bác lên tiếng, trong lòng nổi lên không ít gợn sóng: "Khó trách cậu được xưng là Tiểu Trạng Nguyên, cho nên hiện tại con đường của cậu, chính là dựa theo Ngô Viễn Lưu năm xưa?"
"Đúng vậy.


"
Ngô Trung Kiên nhếch miệng cười, lộ ra răng nanh trắng nõn, giữa đầu lông mày tràn ngập sự tự tin.

"Năm đó ông cụ tổ nhà tôi tốn hơn mười năm, khiêu chiến các đại sư của cả Trung Nguyên, đủ loại trường phái võ học, trở thành võ trạng nguyên danh xứng với thực.

"
"Hiện giờ Ngô Trung Kiên tôi cũng giống như vậy, tôi phải đi theo con đường của ông ấy, hơn nữa, tôi tin rằng tôi nhất định có thể hậu sinh khả úy.

"
Nói đến đây, Ngô Trung Kiên lập tức trở nên cực kỳ nghiêm túc, nói: "Ông là người tôi hiểu rõ nhất, đại sư Bát Cực Quyền lợi hại nhất, cho nên tôi cứu ông về, mục đích là muốn cùng ông đánh một trận.

"
"Ông có thể chết, nhưng cũng phải chết ở trong tay của tôi.

".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui