Số cao thủ này có một nửa là do Đao Kiệt mang tới, đều là tinh anh tại tỉnh thành.
Còn một nửa kia là cương giả dưới trướng Mạnh Hùng, do nhà họ Viên bỏ tiền ra nuôi.
Mỗi người bọn họ đều giống như một hộ vệ, cẩn thận tỉ mỉ đứng ở phía ngoài, chú ý đến động tĩnh xung quanh từng giây từng phút, tuyệt đối không cho phép một con ruồi bay vào trong.
"Để họ vào ngồi ăn cùng đi.
Trong thôn này không có gì nguy hiểm, không cần phải đứng gác suốt đêm bên ngoài đâu."
Phương Anh có chút không đành lòng, nói với Viễn Trọng Chi ngồi cạnh.
Nếu là trước đây, Viễn Trọng Chi nhất định sẽ gật đầu đồng ý, thế nhưng đêm nay, Viễn Trọng Chi lại lắc đầu từ chối.
"Cứ để họ đứng gác bên ngoài đi, đây là việc của bọn "Vậy được.
họ."
Phương Anh đứng lên, sau đó bưng một khay bánh trung thu đi ra ngoài cửa, phát từng cái bánh trung thu các loại đến tay những người bảo vệ kia "Cảm ơn.
Cảm ơn bà ạ
Cả nhóm bảo vệ đều hết sức cảm động, liên tục nói cảm ơn.
"Nhanh ăn đi, tết trung thu ăn bánh trung thu, cầu mong niềm vui." Nói rồi, Phương Anh lại lấy ra một cái túi, bên trong có đựng rất nhiều phong bao lì xì.
Bà nhét từng phong bao lì xì vào tay những bảo vệ này, nói: "Tết Trung Thu vui vẻ."
Mọi người đều thấy cảm động trong lòng.
Loại người như bọn họ, hầu hết cuộc đời đều chỉ là đạo kiếm máu me, không có bạn bè, lại càng không có người thân.
Thế nhưng hành động hiện tại của Phương Anh khiến họ cảm thấy ấm áp trong lòng, loại cảm giác của người một nhà.
"Không cần khách sáo, cơm nước tôi sẽ hâm nóng cho mọi người, lát nhớ phải ăn đấy." "Vâng, thưa bà.”
Phương Anh quay người đi vào trong sân, tiếp tục cùng mấy người Viễn Trọng Chi ngắm trắng, tán gẫu.
Rất nhanh đã đến chín giờ tối, lúc này, trăng tròn trong không trung càng sáng rõ, phía trước mặt trăng còn có mấy sợi mây, vô cùng đẹp đẽ.
Ngoài cửa, những bảo vệ kia vẫn cẩn thận tỉ mỉ canh gác, cảnh giác bốn phía từng giây từng phút.
"Các người là ai?”
Vừa lúc đó, một tay bảo vệ đột nhiên quát lớn một tiếng, trong lúc nhất thời, toàn bộ không khí tốt đẹp dường như đều trở nên giương cung bạt kiếm.
Trên một con đường bằng xi măng trước mặt, hơn mười người đột nhiên đi ra từ trong bóng tối.
Dẫn đầu là một gã đàn ông trung niên, thân hình mập mạp, trên má trái có xăm đồ án một con heo.
Gã này chính là Nhím, một trong mười hai con giáp của nhà họ Kiều.
Còn những người ở phía sau lưng anh ta, ai ai cũng tản ra một loại khí tức rõ ràng còn mạnh mẽ hơn so với đám bảo vệ của nhà họ Viên.
Những tên này, toàn bộ đều là cao thủ hạng nhất.
"Ha hả, thật không ngờ đường đường Cửu Nam Viên Vương cũng chơi đùa thế này, ngày tết Trung Thu to tát lại chạy đến nơi thâm sơn cùng cốc này" "Thật là, làm cho tôi muốn say xe quá đi.”
Nhím vừa trách móc, vừa đi về phía sân bên này.
Cùng lúc đó, toàn bộ những người đi theo sau anh ta đều rút vũ khí ra, sát khí ngất trời, tựa như che đậy cả vầng trăng tròn trong không trung.
"Kẻ địch"
Đám cao thủ nhà họ Viên bên này, toàn bộ đều chấn chỉnh tinh thần, trước hết vọt về phía đám người của Nhím.
"Khà khà.”
Trên khuôn mặt của Tiễn Trúc hiện ra vẻ vô cùng tàn nhẫn dữ tợn, ngay trong chớp mắt khi tên cao thủ đầu tiên của nhà họ Viên xông lên, Nhím đã đập một quyền ra.
Oành....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...