Điện Đức Hoàng
“Trần Hùng, thật sự là em có thể làm được sao?”
Thật ra Lâm Ngọc Ngân cũng đã muốn tự mình mở một công ty thời trang từ rất lâu rồi.
Nhưng mà đối với cô những thứ đó quá xa vời.
Thật không ngờ, ngày hôm nay cuối cùng cũng đã đến rồi!
Nhưng niềm vui đến quá bất ngờ khiến cho Lâm Ngọc Ngân vốn đang cảm thấy vui mừng, thỏa mãn, trong lòng bất chợt lại dâng lên chút lo lắng.
“Mọi chuyện to lớn vĩ đại đều cần bắt đầu từ những điều nhỏ nhất, đã đi đến được bước này rồi thì tất cả rồi sẽ ổn thôi!”
“Thật sao?”
“Ừm.
”
Trần Hùng gật đầu một cách đầy kiên định rồi nói với Lâm Ngọc Ngân: “Tin vào bản thân một chút.
”
‘Ừm, em sẽ tin vào bản thân mình.
” Lâm Ngọc Ngân thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Trần Hùng nói: “Bây giờ có tiền rồi, tiếp theo sẽ cần tính đến chuyện nhà máy và công ty.
”
“Tập đoàn Hồng Vân mặc dù đã đồng ý cho chúng ta thêm thời gian, nhưng mà, chúng ta vẫn cần phải nắm chắc cơ hội này.
”
Nói đến đây, Trần Hùng chống cằm nói: “Nếu bây giờ phải làm tất cả từ đầu, chắc chắn sẽ mất rất nhiều thời gian, nếu mà có sẵn một nhà máy thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
”
“Nếu như có sẵn một nhà máy thì chúng ta chỉ cần giải quyết một số chuyện giấy tờ là có thể bắt đầu vào công việc rồi, sẽ tiết kiệm được rất nhiều thời gian và phiền phức.
”
Một tia sáng bỗng lóe lên trong tâm trí Lâm Ngọc Ngân.
“Anh nhắc đến nhà máy và công ty phải không, thực ra em có thể tìm thấy.
”
“Thật sao?”
Trần Hùng vui mừng, ban đầu anh còn định nhờ Hà Thái Trung giúp đỡ, nhưng mà hiện giờ có vẻ như là không cần nữa rồi.
“Lên xe đi, đi cùng em!”
Lâm Ngọc Ngân không thể chờ được nữa rồi I Lúc này, ở khu Bắc Nam, xưởng may Sơn Hưng!
Là một xưởng may được thành lập ở thành phố Bình Minh đã gần ba mươi năm, uy tín lâu đời, xưởng may Sơn Hưng cũng đã từng phải trải qua nhiều khó khăn.
Nhưng bây giờ lại chẳng còn lại gì cả.
Khi Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân lái xe đến cổng xưởng may thì đúng lúc nhìn thấy một đoàn công nhân đang đi về phía bộ phận hành chính.
Trong tay bọn họ đều cầm theo một lá đơn từ chức, rõ ràng là đang định đi từ chức.
“Chúng tôi cũng rất muốn ở lại đồng cam cộng khổ cùng với công ty, nhưng cuộc sống lại không cho phép.
”
“Giải tán sớm đi, công ty này chắc chắn xong đời rồi!”
Đặng Văn Vũ nhíu mày, nhìn người đang nói: “Vương Đại Nam, năm trước anh đánh bài thua hết mấy chục triệu, suýt nữa mất cả vợ lẫn con, ai đã cho anh ứng trước nửa năm tiền lương để anh vượt qua gian khó?”
“Bây giờ nhà máy gặp nạn, anh không ở lại đồng cam cộng khổ thì thôi, sao lại ở đây buông lời chế giễu?”
“Loại nhân viên như anh quả thật vô cùng thiếu trách nhiệm.
”
Vương Đại Nam cũng nổi cơn giận, nói: “Đặng Văn Vũ, anh tưởng mình vẫn là giám đốc xưởng may à? Làm ra vẻ cấp trên làm gì.
”
“Những gì tôi nói đều là sự thật.
”
“Xưởng may này sống nhiều nhất cũng không được nửa tháng, tất cả mọi người vẫn phải ăn cơm, ai lại ở đây cùng chết với các anh?”
“Mọi người thấy có đúng không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...