Điện Đức Hoàng
Mới dứt lời thì Trần Hùng đã nắm được hai tay của Lý Cương và răng rắc, hai tay của ông ta không còn sử dụng được nữa.
“A..” Lý Cường nhìn cánh tay không còn cử động được của mình rồi hét lên thật to, ông ta sợ! Trần Hùng bây giờ chẳng khác gì mà quỷ đến từ địa ngục.
“Ai đã xúi giục ông làm thế hả?”
Lý Cường vẫn hét như thế thì làm gì có thời gian để trả lời câu hỏi của Trần Hùng.
“Không nói chứ gì? Thế thì tiếp theo sẽ là hai chân ông nhé.”
“Nói! Tôi nói mà!”
Lý Cường cắn răng chịu đựng sự đau đớn, ông ta nào dám chống đối, vội vàng nói hết mọi chuyện từ đầu đến đuôi từ trên xuống dưới ra.
“Là Lâm Tú Minh, cô ta cho tôi một tỷ bảy trăm năm mươi triệu để tôi hợp tác với cô ta trà trộn một lô nguyên vật liệu kém chất lượng ấy vào và sau khi mọi chuyện thành công thì cô ta lại hứa cho tôi thêm đúng con số đó nữa.”
“Chuyện này không liên quan gì tới tôi cả, Lâm Tú Minh nắm giữ bí mật và bằng chứng việc tôi lạm dụng chức quyền để ăn hối lộ từ trước đến nay, nếu tôi không đồng ý thì cô ta sẽ công khai những chuyện đó.”
“Cậu nhìn xem nhà tôi vừa có mẹ già vừa có con cháu nhỏ, tôi cũng bị ép buộc nên mới làm thế thôi.”
Mặt mũi Trần Hùng vẫn lạnh lẽo như tảng băng trên núi tuyết, anh nhìn sang Lưu Ánh Nguyệt nói: “Mẹ, chuyện này đã có manh mối rồi.
Bây giờ chúng ta phải làm thế nào, mẹ hãy đưa ra quyết định đi”
Lưu Ánh Nguyệt nhíu mày nói: “Nhất định phải trả lại sự trong sạch cho con bé Ngọc Ngân.”
“Được.” Trần Hùng xoay người đi tới chỗ Lý Cường và nắm lấy cổ tay ông ta một lần nữa, sau tiếng răng rắc thì dường như hai tay ông ta đang có dòng điện chạy qua.
Sự đau đớn ập đến những đầu dây thần kinh, Lý Cường lại hét lên đầy đau đớn.
Đó là sự đau đớn con người ta không cách nào chịu đựng được.
Nhìn hai tay những tưởng đã gãy được Trần Hùng nắn trở lại.
Lưu Ánh Nguyệt đứng đó nhìn với vẻ hoang mang không cách nào diễn tả đượ!
c Có lẽ bác sĩ có kinh nghiệm nắn xương lâu năm cũng không thể làm được chuyện này đâu nhỉ?
Trần Hùng lạnh lùng nói: “Đến công ty nói cho rõ ràng đi, nếu không tôi sẽ đánh gãy cả tay chân và xương cốt cả người ông đấy.
Sau đó mỗi lần tôi gặp được ông thì tôi lại đánh gãy nó thêm lần nữa.”
Lý Cường thấy da đầu cứ run lên, ông ta không dám nghi ngờ độ thật của những lời này.
Chỉ mới lúc nảy thôi ông ta đã đau đớn như thể vừa lượn lờ trước cửa địa ngục rồi.
Trần Hùng chính là diêm vương đang chờ ông ta ở đó!
Trong phòng họp của tập đoàn Hiển Lâm, Trần Hùng, Lâm Ngọc Ngân và Lưu Ánh Nguyệt cũng như Lâm Thanh Dũng đều có mặt đây cả, “Ồ, Lâm Ngọc Ngân, nhà mấy người lại muốn làm cái gì nữa thế? Cả nhà xuất hiện ở đây như đi họp chợ vậy! Sao nào, mấy người chạy tới đây để gây chuyện đánh nhau hả?”
Vừa mới vào tới Lâm Tú Minh đã nói với cái giọng ngả ngớn khó chịu.
“Đúng thế, chúng tôi tới đây để đánh nhau.”
Lưu Ánh Nguyệt lập tức bật dậy nhào tới đánh Lâm Tú Minh, bà giơ tay lên tặng cho cô †a một cái tát thật kêu.
“Con ranh chết tiệt này, cô dám hãm hại con gái tôi há”
Lâm Tú Minh bị tát một cái lập tức nổi cơn tam bành lên muốn nhào tới đánh Lưu Ánh Nguyệt.
hai người lập tức lao vào cuộc chiến.
“Bà già này, bà dám đánh tôi hả! Hôm nay tôi sẽ giết bài”
Tình huống trở nên mất kiểm soát…
Lâm Danh Sơn tức đến nổi cả người run rẩy, ông đập bàn thật mạnh: “Phá thế đủ chưa hả?”
Bấy giờ hai người mới bị kéo ral Lưu Ánh Nguyệt lên tiếng nói với Lâm Danh Sơn: “Cha, bọn con đã điều tra ra hết mọi chuyện rồi.
Ngọc Ngân nó không biết chuyệ gì trong vụ nguyên vật liệu kém chất lượng của lô hàng đó cả.”
“Chính Lâm Tú Minh đã mua chuộc Lý Cường và cố tình đổ oan cho Ngọc Ngân.”
Mặt Lâm Tú Minh lập tức trở nên nặng nề, cô †a vội vàng nói: “Lưu Ánh Nguyệt, bà đừng ăn nói lung tung nhé! Bà nói dối bôi nhọ danh dự của người khác thì phải chịu trách nhiệm hình sự đấy.”
“Bôi nhọ danh dự hả?” Lưu Ánh Nguyệt hừ lạnh.
Trần Hùng quay ra phía cửa nói vào đi.
Vì thế, Lý Cường mặt mày xám ngoét từ bên ngoài bước vào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...