Người này tuy rằng không thể nói là tay súng thiện xạ, nhưng với khoảng cách gần như vậy, muốn bắn một người đang không hề phòng bị gì là chuyện dễ dàng.
Một tiếng súng vang lên đã gây ảnh hưởng tới thần kinh của tất cả mọi người ở đó.
Viên đạn xẹt qua bầu trời đêm trực tiếp bắn về phía Ngụy Tuấn bên kia.
“Keng!”
Trong chớp mắt, cũng không rõ là do Ngụy Tuấn đã quá may mắn hay do tài năng của ông ta đã đạt tới mức có thể tránh né thành công viên đạn này.
Một viên đạn này không những không thể ghim thẳng vào người của Ngụy Tuấn mà còn đập vào đúng trên mũi kiếm Thiên Long của ông ta.
Lực quán tính kia đã trực tiếp hất văng thanh kiếm Thiên Long trong tay ông ta ra bên ngoài.
Nhưng kể cả một phát súng này không đánh trúng được Ngụy Tuấn đi chăng nữa thì đối với cuộc quyết đấu giữa cao thủ, thắng thua chỉ nằm ở khoảnh khắc ngắn ngủi này mà thôi.
Rất rõ ràng, Kiếm Si đã sớm dự đoán được một màn này, đâm một nhát thật sâu vào ngực của Ngụy Tuấn ngay trong nháy mắt đó.
Ngụy Tuấn thậm chí còn chưa kịp lấy lại được phản ứng dù chỉ là một chút, Kiếm Si đã lập tức đậm thêm vài nhát nữa lên cơ thể của ông ta.
Máu tươi không ngừng chảy ra từ trong cơ thể của Ngụy Tuấn, sức lực vốn có trong người ông ta cũng nhanh chóng cạn dần, sau đó, cả người ông ta lả đi ngã khuỵu xuống đất.
Mà kiếm của Kiếm Si ngay lúc này đã kề sát vào cổ của ông ta.
Kiếm Si cũng không thốt ra những câu như “Ông thua rồi”, mấy chữ đó với anh ta mà nói chẳng có nghĩa lý gì, anh ta đang cười, nụ cười vô cùng dữ tợn.
Mà lúc này, đám người Viễn Trọng Chi bên kia mới lấy lại được phản ứng.
Trong lúc nhất thời, mỗi người bên này đều đang nổi giận, chỉ hận không thể phá hết tất cả.
“Lương Mạnh Ngôn, con mẹ nó đồ gian trá, đê tiện vô liêm sỉ”
Vẻ mặt của Viễn Trọng Chi tái mét lại, căn bản không thể ngờ tới Lương Mạnh Ngôn vậy mà có thể nhân cơ hội vào thời điểm mấu chốt làm ra những hành động như vậy.
Đã nói rõ là một đấu một, công bằng văn minh, vì sao lại ngay tại thời điểm thắng bại sắp định đoạt đưa ra một tay súng nhúng tay vào chứ.
Điều này hoàn toàn chính là thắng đầy dơ bẩn, nếu như bị truyền ra ngoài, Kiếm Si đương nhiên sẽ bị người đời sỉ nhục là trơ trẽn, cả đời này của anh ta cũng sẽ bị tất cả mọi người đồn thổi sỉ nhục.
Cả người Ngụy Tuấn lúc này đã ngã khuỵu trên mặt đất, ông ta bị thương không hề nhẹ rồi, lúc này lại không có cách nào tiếp tục trận chiến với Kiếm Si được nữa.
“Kiếm Si, vì sao cậu phải làm như vậy?” Ngụy Tuấn cổ gắng che lại những vết thương đang không ngừng rỉ máu trên cơ thể mình, hoàn toàn không thể tin nổi Kiếm Sĩ sẽ dùng cách thức hèn hạ này để hoàn thành cuộc chiến với mình.
Bảy năm trước, Kiểm Si dùng một đòn kiếm quyết định phân thắng bại với Ngụy Tuấn, bảy năm trời vừa qua, anh ta lúc này cũng cố hết sức tôi luyện bản thân chri vì muốn đánh bại Ngụy Tuấn một cách quanh minh chính đại ngay tại nơi này của bảy năm sau.
Mà một màn này ngày hôm nay đã thể hiện rằng bảy năm khổ cực luyện tập của Kiếm Si cứ như vậy đổ sông đổ biển cả rồi.
Không những đã uổng phí hoàn toàn mà sự bứt rứt tồn tại trong tâm trí của anh ta, sợ là cả đời này đều không thể nào phá tan được.
“Tôi không có quyền lựa chọn.
Sau khi Kiếm Si nở một nụ cười dữ tợn nhìn về phía Ngụy Tuấn, anh ta lại vô cùng nghiêm túc nói ra mấy chữ này.
“Tôi có thể có được như ngày hôm nay, tất cả đều là nhờ ngài Lương Mạnh Ngôn mang lại, tôi không thể vong ân phụ nghĩa được.
”
Ngay tại thời điểm anh ta nói ra những lời này, bên cạnh đã có cấp dưới của Lương Mạnh Ngôn cầm xích sắt đi tới trói chặt lấy cơ thể của Ngụy Tuấn, ông ta không hề phản kháng lại, cũng không có cơ hội và sức lực dồi dào để phản kháng lại.
Mà lúc này cho dù là Viễn Trọng Chi hay Ngụy Tuấn đều có thể nhận ra được một điều.
Đây căn bản chính là một sự lừa gạt, đấu một với một chỉ là giả dối, bắt sóng Viên Trọng Chi và Ngụy Tuấn mới là mục đích chính của họ.
“Ngài Viễn, ngài mau chạy đi!”
Ngụy Tuấn ở bên kia hét lớn một tiếng, nhưng mà Viễn Trọng Chi căn bản lại không hề nhúc nhích dù chỉ một bước.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...