Điện Đức Hoàng
“Anh hãy chọn ra một người trong hai người đó.
Nếu như anh đánh thắng được họ thì chuyện của chúng ta sẽ hoàn tòan xóa bỏ”
“Nếu anh đánh không thắng thì tôi sẽ đánh cho anh trở về như dáng vẻ ban đầu.
Sắc mặt của La Tiểu Hổ khẽ cứng lại: “Một người là phụ nữ, một người tay bị cụt.
Anh xác định mình không nói đùa chứ?”
“Trần Hùng tôi đây không phải là người thích nói đùa.
“Ha ha ha!”
La Tiểu Hổ cười lớn, trên mặt anh ta tràn đầy khinh thường.
Anh ta là ai chứ? Anh ta từng là quyền vương của Hồng Thành này đấy.
Cũng bởi vì anh ta có năng lực mạnh như vậy nên chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủi đã có thể vươn lên trở thành ông trùm xã hội đen của Hồng Thành.
Anh ta không thèm để Tưởng Môn Thần và Hồ Điệp vào trong mắt mình.
“Cả hai người cùng nhau tiến lên đi.”
La Tiểu Hổ không muốn bắt nạt người tàn phế cũng không muốn lợi dụng phụ nữ.
Anh ta có tự tin nên quyết định chọn cả hai.
Hồ Điệp nhíu mày, cô ấy muốn xông lên luôn nhưng đã bị Tưởng Môn Thần ngăn lại.
Sau khi bị cụt tay, Tưởng Môn Thần ghét nhất chính là phải nghe hai chữ tàn phế.
Vì thể loại nhục nhã này, anh ta muốn tự mình đòi lại.
“Để tôi lên cho”
Tưởng Môn Thần khẽ gầm một tiếng, cả người anh ta như viên đạn bắn nhanh về phía La Tiểu Hổ.
Anh ta đánh cú đánh về phía La Tiểu Hổ khiến cho La Tiểu Hổ phải lùi lại ba bước.
Trong mắt anh ta khẽ hiện vẻ khiếp sợ.
Anh ta không ngờ được một tên tàn phế tay lại có được sức mạnh lớn như vậy.
Sau chưa tới hai phút, nhiều chỗ trên người La Tiểu Hổ bị gãy xương, anh ta còn bị gãy hai cái xương sườn.
Anh ta nằm xụi lơ trên mặt đất, hoàn toàn không còn sức lực nữa.
Ngoài việc bị La Tiểu Hổ đá mấy phát trên người thì Tưởng Môn Thần không bị làm sao.
Ngay lúc này, La Tiểu Hổ cảm thấy xung quanh đều mù mịt.
Anh ta hoàn toàn không thể hiểu được tại sao bản thân anh ta lại thua trong tay một kẻ tàn phế.
Hơn nữa, anh ta còn bị đánh cho thảm hại như thế này.
“Anh Hổ!”
Đám thuộc hạ của anh ta vội vàng chạy đến nâng anh ta dậy.
Nhưng bọn họ lại bị La Tiểu Hổ quát lớn đuổi đi.
Bởi vì anh ta quá mức xúc động nên miệng của La Tiểu Hổ phun ra một ngụm máu.
“Anh… Vì sao anh có thể mạnh như vậy chứ?”
Tưởng Môn Thần không có trả lời anh ta.
Anh ta nằm chặt tay lại, định sẽ đánh chết La Tiểu Hồ.
“Dừng tay lại!”
Trần Hùng ngăn lại, sau đó anh đi tới gần La Tiểu Hổ nói: “Lúc tôi tìm được anh từ trong đống rác, đồng thời tôi cũng vừa mới cứu anh ta từ trong nhà tù ra.
Lúc đó, anh có thể đánh thằng anh ta.
“Nhưng hiện giờ, cho dù có cụt tay thì anh ta cũng có thể đánh thắng anh “Anh có hối hận không?” Nói tới đây, trên mặt của Trần Hùng xuất hiện một nụ cười vô hại.
Con người của La Tiểu Hổ co rút lại, anh ta lập tức nở nụ cười dữ tợn: “Hối hận sao? Vì cái gì mà ông đây phải hối hận chứ?”
“Hiện tại, tôi nổi danh ở đây.
Có hơn phân nửa xã hội đen của Hồng Thành là do tôi đứng đầu.
Trần Hùng, tôi thực sự cảm ơn anh đã có thể giúp tôi nối lại xương.
Vì thế, hiện tại, tôi cho anh một cơ hội để rời đi.
“Nhiều nhất là mười phút thôi sẽ có hơn hai trăm anh em của tôi tới đây.
Đến lúc đó, cho dù anh có muốn chạy cũng sẽ không có cơ hội đầu.”
“Vậy sao?” Trần Hùng cười nói: “Vậy nếu như hôm nay tôi đánh anh trở về dáng vẻ như trước, không rời đi thì sao?”
“Đánh cho tôi trở về dáng vẻ ban đầu sao? Trần Hùng, anh vẫn không rõ tình huống bây giờ phải không?”
Trần Hùng tiếp tục cười nói: “Không, anh mới là người không rõ tình huống hiện tại đấy.”
“Anh muốn chết sao?”
Ngay lập tức, La Tiểu Hổ trở nên cực kỳ hung tợn, trên người anh ta tỏa ra sát khí: “Ông đây không tin, chỉ có ba người lại có thể đánh thắng được hơn hai trăm người của tôi.
Tôi đã cho anh cơ hội nhưng anh không nằm lấy thì hãy chờ chết đi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...