Lâm Ngọc Ngân vô cùng tủi thân.
Trước khi đàm phán nghiệp vụ, sao ông không bảo Lâm Tú Minh của phòng nghiệp vụ đi đàm phán?
Bây giờ lại đem phòng nghiệp vụ ra để nói, Lâm Danh Sơn ông còn có thể bất công hơn nữa không?
Vẻ mặt của Lâm Tú Minh đắc ý nhìn Lâm Ngọc Ngân, nói: “Nghe thấy chưa, ông nội đã giao dự án này cho tôi rồi.
”
Lâm Ngọc Ngân không có gì để nói.
Thế nhưng vào đúng lúc này, Trần Hùng lại nở nụ cười: “Đúng là chuyện cười!”
“Tên ăn mày, anh đang cười cái gì, ở đây anh có tư cách nói chuyện?”
Lâm Tú Minh trừng mắt hung dữ nhìn Trần Hùng, vẻ mặt mỉa mai và coi thường.
Trần Hùng lại cười lạnh một tiếng, nói: “Tôi cười cô ngu dốt không biết gì.
”
“Bản hợp đồng này, là tôi và Ngọc Ngân cùng đi đến tập đoàn Hồng Vân để ký kết, phiền cô xem rõ ràng lại điều khoản thứ tám”
“Trong điều khoản này đã viết rõ ràng, điều kiện đầu tiên nếu Ngọc Ngân không phạm lỗi lớn, dự án này, sẽ luôn do Ngọc Ngân phụ trách.
”
“Một khi thay đổi người phụ trách, hợp đồng sẽ tự động kết thúc!”
“Cái gì?”
Lâm Tú Minh thay đổi sắc mặt, vội vàng giở hợp đồng ra, đúng là phần nội dung trong điều cuối của hợp đồng, giống y như những gì Trần Hùng nói.
Nói cách khác, phía tập đoàn Hồng Vân đã quy định rõ, dự án này, chỉ có thể do Ngọc Ngân phụ trách.
“Lâm Ngọc Ngân, chị là đồ hèn hạ, lại dám giở trò mưu đồ với tôi?”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Ngân nghi hoặc, trên thực tế đến cô cũng không biết trong hợp đồng còn có điều khoản này, sao Trần Hùng lại biết được?
Nếu như trong hợp đồng đã viết như vậy rồi, thì không ai có cách nào để thay đổi được.
Cuối cùng, Lâm Danh Sơn chỉ có thể tuyên bố Lâm Ngọc Ngân là người phụ trách dự án này.
Đi ra từ công ty, Lâm Tú Minh ngồi trên chiếc xe Mercedes Benz của Trương Gia Bảo, lại lần nữa bắt đầu một trận chà đạp thể xác cực kì tàn ác với chiếc xe Mercedes này.
“Con điểm đó, bình thường cố tình giả bộ ra vẻ ngờ nghệch, không ngờ lòng dạ lại thâm hiểm như vậy.
”
“Con điểm thâm hiểm đó, tôi thật sự tức chết đi được.
”
Trương Gia Bảo ở bên cạnh vội vàng an ủi, anh ta thật ra không lo lắng đến dáng vẻ tức giận của Lâm Tú Minh, mà là lo lắng Lâm Tú Minh đập phá chiếc xe yêu thích của anh ta.
“Không được, dự án này tuyệt đối không thể để cho Lâm Ngọc Ngân làm được.
”
“Không dễ dàng gì tôi mới đạp được chị ta xuống, sao có thể để chị ta trèo lên lại.
”
“Cần phải nhanh chóng nghĩ ra cách, cướp lại dự án này.
”
Trương Gia Bảo châm điếu thuốc hút một hơi, nói: “Thực ra anh có một cách.
”
Mắt Lâm Tú Minh sáng lên, nói: “Cách gì, nhanh nói xem?”
Trương Gia Bảo trả lời: “Trong hợp đồng không phải đã ghi trong trường hợp Lâm Ngọc Ngân không phạm lỗi lớn, người phụ trách chỉ có thể là cô ta sao.
”
“Vậy thì nếu như, cô ta phạm lỗi thì sao?”
Vừa nói, Trương Gia Bảo ghé sát miệng đến bên tai của Lâm Tú Minh, hạ thấp giọng nói một loạt.
Sau khi nói xong, mắt Lâm Tú Minh sáng rực: “Nhà thuốc Thiên Dược nhà anh, thật sự có thể làm ra loại thuốc nước kia?”
Trương Gia Bảo nhả ra một làn khói, cười lạnh nói: “Nhà anh chính là công ty thuốc Đông y lớn nhất của Thành phố Bình Minh, đến chút bản lĩnh này mà không có, thì sao có thể tôn tại ở Thành phố Bình Minh?”
Tuy nhiên rất nhanh Lâm Tú Minh lại cảm thấy lo lắng.
“Nhưng mà nếu như chúng ta thật sự làm như vậy, phương pháp đối thủ thiệt hại một nghìn, tự mình thiệt hại tám trăm này, liệu có gây ảnh hưởng xấu đến công ty chúng em không?”
Trương Gia Bảo trả lời: “Bây giờ là lúc nàổ „` rồi, em còn quan tâm đến những chuyện đó?
Nếu như thật sự để cho Lâm Ngọc Ngân ở công ty trở nên lớn mạnh, em muốn đạp cô ta xuống lần nữa, cũng sẽ khó khăn.
”
“Không lẽ, em còn muốn Lâm Ngọc Ngân trèo lên trên đầu em sao?”
“Hơn nữa, chỉ cần chúng ta xoay chuyển phù hợp, ảnh hưởng này, cũng không coi là quá lớn.
”
Lâm Tú Minh cho rằng Trương Gia Bảo nói không sai, cô ta tuyệt đối không cho phép Lâm Ngọc Ngân giãm đạp lên đầu lần nữa.
“Được, vậy làm theo những gì anh nói đi, lần này, chắc chắn phải giãm chết con điếm Lâm Ngọc Ngân.
”
“Tuy nhiên chuyện như này không được nóng vội, phải bàn tính lâu dài”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...