Trương Gia Bảo thật sự lo Lâm Tú Minh sẽ đập vỡ kính chắn gió của anh ta, vội nói: “Đừng giận nữa, nghĩ biện pháp khác đi.
Hay là gọi điện cho ông cụ, để ông đích thân qua đây.
Lâm Ngọc Ngân với Trần Hùng cũng không thể tỏ thái độ với ông cụ chứ đúng không?”
“Không được.” Lâm Tú Minh dứt khoát lắc đầu, nói: “Nếu chút chuyện nhỏ đó cũng không làm được, chắc chắn ông nội sẽ vô cùng thất vọng về em.
Như vậy thì sau này ông nhất định sẽ không muốn giao Hiển Lâm cho em.”
Trương Gia Bảo híp mắt, trong lòng nghĩ: Tâm địa Lâm Tú Minh cô còn đen tối hơn cả ông đây nữa.
Tôi chỉ muốn mảnh đất Bình Nam đó của nhà họ Lâm các cô thôi, mẹ nó vậy mà cô lại muốn nuốt cả Hiển Lâm.
Quả nhiên độc nhất là lòng dạ đàn bà.
“Giờ chúng ta phải làm sao đây? Rõ ràng con đàn bà để tiện kia cố ý khiến chúng ta khó coi.
Để tôi nghĩ xem nào.”
Lâm Tú Minh đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó ôm đầu đau khổ suy nghĩ một hồi.
Bất chợt, cô ta ngẩng đầu lên: “Có rồi.”
“Cô muốn làm thế nào?”
“Ha ha ha, sao tôi lại quên mất bà ta chứ?” Lâm Tú Minh bỗng nhiên nở nụ cười, càng cười càng dữ tợn.
“Trần Hùng, anh nghĩ anh tài giỏi lắm sao? Đồ ăn mày thối tha nhà anh, đi ở rể nhà Lâm Ngọc Ngân liền tưởng là có thể sống cuộc sống thoải mái rồi ư? Hừ, tháng ngày tốt đẹp của anh sắp kết thúc rồi.”
Nói xong, Lâm Tú Minh lấy di động ra, nhanh chóng kéo đến một số điện thoại trong danh bạ, sau đó gọi đi.
“Alo, Minh Tú à, sao bỗng dưng lại nhớ gọi điện cho thím vậy? Hiếm khi con còn nhớ tới thím ba của con, đích thân gọi tới thăm hỏi.
Thím thật sự vui quá đi mất.”
Đầu bên kia điện thoại truyền tới một giọng nữ trung niên.
Lâm Tú Minh cười lạnh một tiếng, nói: “Thím ba, ngày thường cháu chạy đôn chạy đáo khắp nơi, đâu có thời gian rảnh rỗi gọi điện thoại thăm hỏi thím đâu.”
“À…”
Người phụ nữ trung niên bên kia lúng túng một hồi, giọng điệu cũng trở nên lạnh xuống: “Chuyện gì thế?”
“Thím ba, cháu nghe nói thím với chú ba ở Vũ Nam cũng được một thời gian rồi đấy nhỉ? Thím nói xem, mấy năm này thím với chú ba toàn chạy về nhà mẹ đẻ thôi.
Không phải sáu năm trước Lâm Ngọc Ngân nhà thím chỉ là ngủ với một tên ăn mày sao? Cũng không khiến hai người mất mặt đến mức đó chứ?” Người phụ nữ trung niên lập tức nổi giận, nói: “Lâm Tú Minh, cô có ý gì? Cố ý gọi điện tới sỉ nhục tôi sao? Cô đúng là không biết lớn biết nhỏ.
Nói gì đi nữa tôi cũng là bề trên của cô đấy.
Nếu cô không có chuyện gì khác thì tôi cúp đây.”
“Đừng cúp mà.” Lâm Tú Minh vội nói: “Thím ba, thím xem thím đó, vẫn nóng nảy như vậy.
Lần này cháu gọi cho thím là có ý tốt mà.
Cháu nghe nói tên ăn mày sáu năm trước đã nảy sinh quan hệ với Lâm Ngọc Ngân đó về tìm chị ấy rồi, chắc chắn thím không biết chuyện này đâu nhỉ?”
“Cái gì?”
“Thím ba, quả nhiên thím không biết mà.
Ha ha, cũng phải, đương nhiên Lâm Ngọc Ngân sẽ không chịu nói với thím rồi.
Thím nói xem, giờ đứa con gái đó của thím có phải đã bị tên ăn mày kia làm mê muội lý trí hay không? Chị ấy đã tổ chức đám cưới với tên Trần Hùng đó luôn rồi, vậy mà người làm ba mẹ như chú thím lại không biết.
Đúng là mỉa mai mà.”
Người phụ nữ trung niên đầu bên kia điện thoại run rẩy cả người: “Lâm Tú Minh, cô bớt nói hươu nói vượn ở đây đi.”
“Ha ha, cháu nói hươu nói vượn thì chết cả nhà.
Đám cưới đó của bọn họ tổ chức náo nhiệt lắm, toàn thành phố ai cũng biết hết.
Giờ Lâm Ngọc Ngân nhà thím thật sự đã bị tên Trần Hùng kia mê hoặc thành một đứa ngốc rồi.
Hiện tại, nhà họ Lâm chúng ta sắp ký một hợp đồng lớn với tập đoàn Hồng Vân, ông nội cho Lâm Ngọc Ngân cơ hội, kêu chị ấy đi ký hợp đồng, hơn nữa còn phụ trách dự án này luôn.
Nhưng Lâm Ngọc Ngân nhà thím với chàng rể ăn mày kia thì giỏi rồi, lại làm cao không chịu.
Thím nói xem có phải bọn họ bị thần kinh không? Trước đây nhà thím đã cầu xin công ty giao dự án cho Lâm Ngọc Ngân làm đó, giờ cơ hội tới rồi thì ngược lại không cần nữa, đúng là nực cười.”
“Chuyện này là thật sao?”
Người phụ nữ trung niên đầu bên kia điện thoại thoáng chốc đã nổi trận lôi đình: “Hay cho Lâm Ngọc Ngân nó, nó thế này là điên rồi hả?”
Lâm Tú Minh cười lạnh một tiếng: “Mau về đi thím ba.
Còn không về thì dự án lớn có thể khiến nhà thím một bước lên cao lại từ đầu này, tôi sẽ đi làm đó.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...