Ngay cả Lâm Ngọc Ngân cũng không hiểu rõ thế nào.
Lúc này Trần Hùng đã đuổi theo, lái xe đưa một nhà ba người ra khỏi biệt thự.
Trên xe, một nhà ba người ngồi nguyền rủa nhà Lưu Ánh Nguyệt, toàn toàn không đếm xỉa đến cảm nhận của Trần Hùng.
Trần Hùng cổ nén lửa giận trong lòng.
Đưa đến bến xe, Lưu Hi Khải lại muốn lái chiếc Cadillac này đi.
Người này thực sự là vô cùng vô liêm sỉ.
Trần Hùng cười ha ha, sau đó tìm Lưu Hi Khải muốn số tài khoản ngân hàng của ông ta.
Ghi số tài khoản vào trong máy, đinh một cái bảy tỷ.
Trong nháy mắt, một nhà bà người này đều sợ ngây người.
Vốn đĩ nghĩ rằng vụt mất bảy tỷ này rồi, ai ngờ được, cuối cùng tên con rể của Lưu Ánh Nguyệt ăn xin này lại trực tiếp chuyển cho Lưu Hi Khải bảy tỷ.
“Trần Hùng, cậu đây là?”
Lưu Hi Khải nhìn lại số tiền một lần có rất nhiều số không, kích động đến cả người run ray.
Trần Hùng cười nói: “Cậu, bà hai, ông hai, mẹ vợ cháu và ông ngoại bọn họ nói chuyện có chút quá khích, mọi người tuyệt đối đừng để trong lòng.
”
“Chuyện cậu muốn đầu tư dự án này là chuyện đúng đắn, nên là đừng có trì hoãn nữa.
”
“Cho nên bảy tỷ này, cậu cứ mượn đi đầu tư cho tốt, cháu tin cậu sẽ thành công được.
”
“Ha ha ha.
” Lưu Hi Khải liền cười ha ha, ông ta dùng lực vỗ lên vai Trần Hùng một cái: “Vẫn là cháu rể hiểu chuyện nhất.
”
“Vậy cậu cảm ơn cháu trước nhé.
”
“Không sao, đây là điều nên làm mà.
” Nói xong, Trần Hùng hướng về chiếc vòng ngọc trên cổ tay Lâm Thục Cầm: “Bà hai, cháu rất thích chiếc vòng tay này, có thể tặng nó cho cháu không?”
“Sao lại thế được.
”
Lâm Thục Cầm theo bản năng mà lùi về phía sau một bước, mặt đầy cảnh giác mà nhìn Trần Hùng.
Mà tay bà ta ôm chặt lấy vòng ngọc đang đeo trên cổ tay mình.
Động tác này, biểu cảm này, cứ như là thần giữ của vậy.
Năm đó bà ta đoạt được vòng tay từ trong tay Trương Mai Hoa, nhưng mà cũng mất đi không ít công sức và thủ đoạn.
Mấy năm nay bà ta xem chiếc vòng này như bảo bối, trước giờ chưa từng tháo xuống, làm sao mà đưa cho người khác được? Trần Hùng nhìn thấy Lâm Thục Cầm không đồng ý, theo bản năng mà nhíu chặt mày.
Lưu Hi Khải đứng một bề liền kéo lấy tay mẹ mình, thuận tay lau cái vòng tay một cái, rồi nhét vào tay Trần Hùng.
“Lưu Hi Khải, con!”
Lâm Thục Cầm có chút tức giận, Lưu Hi Khải vội lườm bà ta một cái.
Ý tứ là Trần Hùng này là một tên ngu si, một tên ngu si có tiền.
Bây giờ lấy lòng anh, sau này lại vay tiền, chắc chắn không khó.
Lâm Thục Cầm liền hiểu được ý con trai mình, mặc dù đau lòng, nhưng vẫn miễn cưỡng cười: “Nếu như cháu đã thích chiếc vòng này, thì bà hai tặng cho cháu vậy.
”
“Cảm ơn bà hai.
”
Trần Hùng cười mà cấm lấy chiếc vòng tay: “Vậy cháu đi về trước đây.
”
“Được, vậy cháu đi thong thả, thường xuyên liên lạc nhé.
Một nhà ba người vẫy tay chào tạm biệt Trần Hùng.
Trong lòng Trần Hùng rất sảng khoái.
Nói xong, Trần Hùng quay người về lại trong chiếc Cadillac, Lưu Hi Khải có bảy tỷ cũng không ồn ào đòi mượn chiếc xe này nữa.
Trần Hùng lái xe trở về biệt thự.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...