Điện Đức Hoàng
Cody Rossi im lặng mấy giây, nghi ngờ nhìn Michelle như đang suy nghĩ.
Hồ Hạo vội chạy tới, nhỏ giọng nói thầm vào tai ông ta: "Ngài Rossi, bình tĩnh lại.
Lão già Michelle này có sức ảnh hưởng rất lớn, hơn nữa còn có không ít truyền thông đang quay bữa tiệc này, nếu làm to chuyện thì danh tiếng của gia tộc Rossi chúng ta sẽ bị ảnh hưởng rất lớn."
Cody Rossi lập tức bình tĩnh lại.
Ông ta có thể trở thành người cầm quyền của gia tộc Rossi khi mới hơn ba mươi tuổi chứng tỏ vẫn có chút năng lực.
Sau đó, Hồ Hạo còn nói thêm: “Nếu ngài Rossi thực sự có hứng thú với cô ta thì chúng ta có thể làm trong âm thầm."
Cody Rossi cười khẽ, sau đó nhìn Michelle nói: "Ông Michelle, nể mặt ông, tôi sẽ không so đo với cô ta."
"Cảm ơn ngài Rossi."
"Hừ!"
Xảy ra chuyện như vậy, Lâm Ngọc Ngân đột nhiên hết hứng thú với bữa tiệc rượu này.
Michelle cũng cảm thấy hổ thẹn, dẫn Lâm Ngọc Ngân rời khỏi tiệc rượu trước thời gian.
"Xin lỗi cô Ngân, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện như thế này."
"Không sao đâu ông Michelle, tôi không ngại."
Mặc dù chuyện này khiến người ta ghê tởm, nhưng Lâm Ngọc Ngân sẽ không để trong lòng.
Dù gì thì những bữa tiệc cao cấp như thế này luôn thừa thãi loại ruồi bọ ghê tởm như thế, trong nước có, nước ngoài cũng có.
Về khách sạn, Trần Hùng đang nằm trên giường chơi xếp hình.
Thấy Lâm Ngọc Ngân đã về, anh đặt điện thoại xuống.
"Sao rồi Ngọc Ngân? Cảm giác thế nào?"
Lâm Ngọc Ngân không kể cho Trần Hùng nghe về chuyện nhỏ kia mà chỉ cười nói: "Mọi chuyện đều thuận lợi.
Kế tiếp, em cần chuẩn bị cho tuần lễ thời trang."
Trần Hùng gật đầu nói: "Anh tin em.
Ngọc Thanh nhất định sẽ tỏa sáng như thi đấu lần trước."
Trong trang viên kiểu Âu xa hoa, Cody Rossi đang hưởng thụ mấy cô gái tóc vàng massage.
Trong đầu ông ta không tự chủ xuất hiện hình bóng Lâm Ngọc Ngân, nhất là nhớ đến cảnh Lâm Ngọc Ngân tát mình, Cody Rossi sẽ phản xạ sờ lên má.
Tự dưng ông ta lại phấn khởi.
"Ngài Rossi, tôi đã điều tra xong." Hồ Hạo cười tủm tỉm đi tới: “Lâm Ngọc Ngân là chủ tịch một công ty nhỏ ở Vạn Hoa, lúc trước vì trận thi đấu ở Gucci nên cô ta đã được Michelle coi trọng, cho nên ông ta mới mời cô ta mang theo tác phẩm đến Milan tham dự tuần lễ thời trang.
Người phụ nữ này không có bối cảnh, quan hệ với Michelle cũng không sâu sắc, nếu ngài Rossi có ý thì tôi có thể dẫn người đi bắt cô ta ngay bây giờ."
Ánh mắt Cody Rossi sáng ngời, lập tức đứng dậy: "Thật hả?"
"Ngài Rossi, tôi đùa với ngài khi nào? Tôi đã điều tra địa chỉ xong rồi, bạn trai của cô ta cũng đi cùng.
Nhưng đó không phải là vấn đề, tôi dẫn người đi bắt cô ta, cho dù ngài giết chết cô ta thì Michelle cũng sẽ không dám gây phiền toái với ngài đâu."
"Ha ha ha!" Cody Rossi cười châm một điếu xì gà: "Michelle là cái thá gì? Cho dù CEO của Gucci đứng trước mặt tôi cũng không dám cạnh khóe tôi.
Vậy thì anh còn chờ gì nữa? Không mau dẫn người qua đó đi, tôi đã không thể chờ được nữa.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...