Điện Đức Hoàng
Một câu đơn giản lại khiến Lưu Đông sợ tới mức sống lưng ớn lạnh.
Ông ta quỳ phịch xuống trước mặt Trần Hùng, nói: “Anh Hùng, tôi sẽ luôn ghi nhớ điều này.
Từ giờ trở đi, nhà họ Lưu sẽ coi anh Hùng là chủ, sại đâu đánh đó!”
“Đứng lên đi, đừng hở chút là quỳ, tôi không thích.” Trần Hùng phất tay, Lưu Đông vội đứng dậy.
“Đúng rồi anh Hùng, gần đây nhà họ Lưu chúng tôi đã bắt đầu mở bán khu biệt thự xa hoa ở núi Vọng Nguyệt.
Khu vực đó là biệt thự sang nhất thành phố Bình Minh hiện nay, tất cả đều đã trang hoàng xong, có thể dọn vào đó luôn.
Hay là tôi để lại khu vực tốt nhất ở giữa sườn núi cho anh Hùng lựa chọn?” Lưu Đông cũng là thành tinh, có lẽ đã sớm hỏi rõ tình huống của Trần Hùng.
Hiện nay Trần Hùng còn cùng sống với gia đình Lâm Ngọc Ngân trong căn hộ ba phòng ngủ, cho nên ông ta đoán Trần Hùng sẽ có ý định mua nhà, đương nhiên phải tranh thủ lúc núi Vọng Nguyệt mở bán biệt thự để lấy lòng Trần Hùng.
Thực tế Trần Hùng cũng có ý tưởng đó, hơn nữa trước kia anh đã chú ý khu biệt thự núi Vọng Nguyệt.
“Cũng được.”
“Vâng, vậy thì tôi đi thu xếp rồi sẽ báo cho anh Hùng!”
“Được rồi.”
Chiều ngả về tây, ánh tà dương đỏ như máu, biệt thự nhà họ Hàn tràn đầy bầu không khí tiêu điều.
Người hầu trong biệt thự đều đã bị Hàn Khoa sa thải, đám họ hàng cũng rời bỏ lúc Hàn Khoa gặp khó khăn nhất.
Hàn Khoa không ngờ nhà họ Hàn lại sập đổ nhanh đến thế.
Hơn một tháng trước, nhà họ Hàn vẫn còn là gia tộc số một số hai ở thành phố Bình Minh, mà chỉ trong một tháng ngắn ngủi, tòa cao ốc này đã hoàn toàn sập đổ.
Nhà họ Lưu bố cục nhiều năm, thừa dịp nhà họ Hàn đang thần hồn nát thần tính để ra tay nhanh chuẩn, lấy thủ đoạn sắc bén và nội tình hùng hậu đánh cho nhà họ Hàn trở tay không kịp.
Chỉ trong một tháng, nhà họ Hàn đã thua mấy chục trận, cuối cùng sập đổ về mọi mặt.
Nhà họ Hàn suy tàn, người đi nhà trốn, biệt thự nhà họ Hàn rộng lớn này chỉ còn lại một kiêu hùng đã già và một tên tàn phế tuyệt vọng.
“Cha, nhà họ Hàn chúng ta thật sự xong đời rồi ư?” Hàn Vũ nằm trên giường không thể nhúc nhích, vẫn tiếp thụ được sự thật này.
Anh ta hoàn toàn không hiểu tại sao nhà họ Hàn lại sập đổ nhanh đến thế.
“Xong, mọi thứ đã xong rồi.” Hàn Khoa hít sâu một hơi.
Ông ta sớm đã không biết cái gì là tuyệt vọng, bởi vì từ một tháng trước, nhà họ Lưu đã bắt đầu tấn công nhà họ Hàn toàn diện.
Mỗi ngày Hàn Khoa đều đắm chìm trong tuyệt vọng, đến nay đã chết lặng.
“Cha, tại sao lại như thế?” Hàn Vũ không cam lòng rơi nước mắt.
Rõ ràng họ nắm giữ quân bài đẹp nhất, tại sao lại thất bại hai bàn tay trắng?
“Còn không phải là tại con! Sao con lại trêu vào một tên sát thần như thế!”
Hàn Khoa tuyệt vọng cầm gối đầu che lên mặt Hàn Vũ.
Tiếng kêu đau đớn của Hàn Vũ vang lên từ dưới gối đầu, Hàn Khoa lúc cười lúc khóc.
Cuối cùng Hàn Vũ không nhúc nhích, Hàn Khoa cúi đầu đi đến dưới một gốc cây cổ thụ trong sân.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...