“Chúng ta ngoéo tay!”
Cuối cùng Lâm Thanh Thảo cũng nở nụ cười, ngoéo tay với Trần Hùng: “Mai là thứ bảy, con muốn đi khu vui chơi, cha dẫn con đi được không?”
“Được chứ.
Cha mẹ sẽ cùng dẫn con đi.”
“Lâu lắm rồi mới được đi khu vui chơi!” Lâm Thanh Thảo vui vẻ nhảy cẫng lên.
Thực ra thế giới của trẻ con chỉ đơn giản thế thôi.
Chúng có thể không cần gì cả, nhưng không thể không có sự quan tâm của cha mẹ.
Tâm hồn chúng đều rất yếu ớt, cho nên đừng bao giờ làm tổn thương tâm hồn ngây thơ thuần khiết của con trẻ.
Trương Linh nở nụ cười dịu dàng, nói: “Bất kể anh chị bận cỡ nào thì cũng nên làm bạn với con mình nhiều một chút.”
“Tôi biết rồi, cảm ơn cô Linh.”
Trần Hùng bế Lâm Thanh Thảo về nhà.
Tối hôm đó, anh nói với Lâm Ngọc Ngân về tình trạng của Lâm Thanh Thảo.
Nghe xong, Lâm Ngọc Ngân cũng rất hổ thẹn.
Gần đây cô rất bận rộn vì sự phát triển của công ty, thế nên đã xem nhẹ Lâm Thanh Thảo, lòng tràn đầy xấu hổ.
Thế là Lâm Ngọc Ngân cũng quyết định dời công việc lại, ngày mai dẫn Lâm Thanh Thảo đi chơi một ngày.
Sáng hôm sau, gia đình ba người đến khu vui chơi cỡ lớn ở thành phố Khánh An.
Hai người cùng Lâm Thanh Thảo vượt qua một buổi sáng vui vẻ.
“Cha mẹ, con muốn ngồi trên đu quay khổng lồ!” Lâm Thanh Thảo cầm kẹo bông gòn, chỉ vào đu quay khổng lồ ở cách đó không xa.
“Ừ, cha dẫn con đi.” Trần Hùng bế Lâm Thanh Thảo lên, sau đó đi đến đu quay khổng lồ.
Hôm nay là cuối tuần, cho nên trước đu quay khổng lồ xếp hàng rất dài.
Lâm Thanh Thảo muốn ngồi, Trần Hùng không muốn làm cô bé cụt hứng, thế là ba người đứng xếp hàng ở cuối đội ngũ, chờ hơn nửa tiếng.
“Hôm nay nóng quá, để anh đi mua hai chai nước.” Trần Hùng nói.
“Vâng” Lâm Ngọc Ngân gật đầu: “Kế tiếp sẽ đến chúng ta, anh đi nhanh lên.”
“Ừ.” Trần Hùng xoay người chạy tới quán bán hàng gần đó.
Không lâu sau, Lâm Ngọc Ngân và Lâm Thanh Thảo đã xếp đến hàng trước, chuẩn bị trả tiền mua vé.
Song đúng lúc này, một bàn tay to đẩy Lâm Ngọc Ngân qua một bên.
“Cút đi, tôi mua vé lượt này.”
Người nói chuyện là một gã đàn ông trung niên đeo vòng vàng trên cổ, bên cạnh còn có một người phụ nữ xinh đẹp trẻ tuổi đi cùng.
Lâm Ngọc Ngân suýt nữa ngã xuống, Lâm Thanh Thảo hoảng sợ.
“Sao ông lại đẩy tôi?”
Gã kia cười lạnh: “Cô chặn đường tôi, đương nhiên tôi phải đẩy cô.”
“Ông dựa vào đâu mà chen ngang hàng?” Lâm Ngọc Ngân không phục.
“Ha ha, bố mày thích chen ngang đấy? Thế thì sao? Cô xem trời nắng thế này, bạn gái tôi muốn ngồi đu quay khổng lồ, xếp hàng thì phải chờ tới bao giờ? Lỡ phơi đen da bảo bối của tôi thì sao?”
€ô ả trẻ tuổi bên cạnh gã ta khinh miệt nhìn Lâm Ngọc Ngân, sau đó nói với gã: “Đừng nói nhảm với họ nữa, mau mua vé đi.”
“Được rồi, bảo bối chờ chút.”
Lâm Ngọc Ngân giận run người, Lâm Thanh Thảo cũng lẩm bẩm: “Mẹ ơi, hai người này thật không có ý thức.
Mọi người đều đang xếp hàng, thế mà họ lại không giữ quy củ gì cả.
Cô giáo nói loại người này đều không có đạo đức.”
Gã đàn ông nghe vậy thì lập tức nổi giận, hung tợn chỉ vào Lâm Thanh Thảo, nói: “Con nhóc, mày vừa nói gì đó?
Nhắc lại lần nữa, tin tao đánh mày không?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...