Điện Đức Hoàng
“Cha, tên Trần Hùng kia chỉ ỷ vào đông người, chắc chắn đám Hoàng Lâm đã trúng mai phục của chúng.
Nhà họ Phó chúng ta chỉ cần ra lệnh một tiếng thì san bằng thành phố Khánh An chỉ là điều đơn giản.”
Phó Xuân Yến đã quyết tâm đối đầu với Trần Hùng đến chết mới thôi.
“Xằng bậy!” Phó Văn lại quát lên: “Ai bảo với con lần này Hoàng Lâm thua trận là vì đối phương đông người? Nhóm Hoàng Lâm có chín người, ba chết sáu bị thương nặng, mà đối phương chỉ có hai người ra tay.”
Phó Xuân Yến sững sờ, ánh mắt tràn ngập khiếp sợ.
“Sao có thể thế được?”
“Chính miệng Hoàng Lâm đã nói với cha như thế, chẳng lẽ lại là giả?” Phó Văn nói: “Tên Trần Hùng kia còn cho Hoàng Lâm nhắn nhủ với các gia tộc lớn ở tỉnh thành là thành phố Khánh An đã trở thành vùng cấm của thượng đế, kẻ xông vào sẽ phải chết!”
“Xuân Yến, lần này con đụng phải xương cứng rồi!”
Phó Xuân Yến cau mày.
Cô ta chưa bao giờ thấy cha mình nghiêm túc như lúc này.
“Cha, cho dù đối phương có cao thủ, nhưng nhà họ Phó cũng đâu thiếu cao thủ? Muốn tiêu diệt chúng chẳng phải dễ như trở bàn tay? Chẳng lẽ cha sợ? Tên Trần Hùng kia là cái thá gì, không biết trời cao đất rộng, dám đe dọa gia tộc lớn ở tỉnh thành.”
Phó Văn hít sâu một hơi: “Cho dù Khánh An có nhân vật tầm cỡ nào thì cũng không có tư cách đấu với nhà họ Phó chúng ta.
Nhưng lúc này đang là thời kỳ đặc thù, nếu con không thể giết chết cậu ta ngay lập tức thì cứ tạm thời kết thúc ở đây đi.”
Phó Xuân Yến nhíu mày.
Rõ ràng cô ta không hài lòng với quyết định của cha mình.
“Cha, con không nuốt được cục tức này.”
“Con dám cãi lời cha hả?” Phó Văn trừng Phó Xuân Yến: “Không phải cha không cho con giải quyết, mà bây giờ không phải là thời điểm đó.
Kế tiếp tỉnh thành sẽ xảy ra một trận động đất lớn, trước đó con hãy yên thân cho cha.
Cha không so đo chuyện Hoàng Lâm với con, nhưng nếu còn có lần thứ hai thì cha sẽ cho con biết tay.
Cút về phòng ngủ đi.”
Nói xong, Phó Văn nổi giận rời đi.
Phó Xuân Yến đứng ngây người thật lâu.
“Trận động đất ở tỉnh thành? Kế hoạch đã chuẩn bị nhiều năm, cuối cùng cũng sắp mở màn rồi ư?” Nghĩ đến đây, Phó Xuân Yến không khỏi khiếp sợ, sau đó vô cùng phấn khởi.
Trong khoảng thời gian kế tiếp, Phó Xuân Yến vâng lời Phó Văn, không dám chú ý tới Trần Hùng và Lâm Ngọc Ngân.
Cô ta ở lại tỉnh thành, không trở về Khánh An.
Dường như mọi chuyện đã kết thúc tại đây.
Một tuần sau, trong một tiệm trà.
Trần Hùng đứng trước cửa sổ nhìn phong cảnh bên ngoài, nơi đó có một công trường rộng lớn đang thi công.
Sau lưng anh là hai người.
Một người là Trương Văn Long, người còn lại là một người đàn ông để râu quai nón.
Người này tên là Lưu Đông, ông trùm bất động sản chuyên khai phá biệt thự xa hoa ở thành phố Khánh An, có địa vị gân bằng Hàn Khoa trong giới bất động sản.
Dây cũng là một thành viên trong nhóm bạn của Trương Văn Long.
Trong bữa tiệc cưới ở Lâu Đài Trên Không, Lưu Đông cũng từng xuất hiện bên cạnh nhóm Trương Văn Long.
Ánh nắng bên ngoài hơi chói mắt, nhưng Trần Hùng lại nhìn chằm chằm nó thật lâu.
Anh thích nhìn mặt trời không chớp mắt, sẽ cho anh cảm giác sung sướng vì được tranh đấu với đất trời.
“Lưu Đông, giới bất động sản ở Khánh An trước kia, nhà họ Lưu và nhà họ Hàn có địa vị ngang nhau, chia cắt hai phần thiên hạ.
Bây giờ cũng nên đến lượt các ông bước lên đỉnh giới bất động sản.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...