Đứng trước cửa sổ kính văn phòng, nhìn bên ngoài toà nhà tập đoàn Ngọc Thanh, mọi người của tập đoàn vẫn đang bận rộn, ánh mắt Lâm Ngọc Ngân đã có chút vui vẻ, ấm áp.
Mặc dù đến thời điểm này tập đoàn Ngọc Thanh đã sắp vỡ nợ nhưng từ trên xuống dưới vẫn chưa có ai yêu cầu rời khỏi công ty.
Các nhân viên vẫn tiếp tục tăng gia sản xuất như bình thường.
Các cấp cao đang làm mọi thứ có thể để đưa Ngọc Thanh trở lại vận hành bình thường.
Toàn bộ cả tập đoàn từ trên xuống dưới đều đoàn kết và thống nhất, giống như một đại gia đình, tất cả mọi người đều tràn đầy tinh thần và cần cù chăm chỉ.
Ngay cả khi họ biết rằng tập đoàn Ngọc Thanh sắp sụp đổ, bọn họ vẫn sẽ đồng hành và cùng nó kết thúc chặng đường cuối cùng này.
Trần Hùng mở cửa bước vào, đứng bên cạnh Lâm Ngọc Ngân, anh thở dài: “Cả tập đoàn đã đoàn kết như vậy, một lòng một dạ làm việc, có khó khăn gì không vượt qua được chứ? Một tập đoàn như vậy đã được định sẵn để vươn ra quốc tế và bất khả chiến bại rồi.”
Lâm Ngọc Ngân cuối cũng không nhịn được mà bật khóc, rốt cuộc cô cũng không thể nào đối mặt được với sự thật, những giọt nước mắt cứ thế trào tuôn.
Trần Hùng ôm Lâm Ngọc Ngân trong vòng tay mình, và Lâm Ngọc Ngân không hề kháng cự điều đó.
Hiện tại cô cảm thấy mình vô cùng bất lực!
“Đừng khóc, ngốc à, từ nay về sau có bất cứ chuyện gì cứ nói cho anh biết, em đừng một mình gánh vác nữa.
Có anh ở đây, sẽ không có bất cứ ai làm gì được Ngọc Thanh.” Lâm Ngọc Ngân giật mình nhìn Tràn Hùng bằng ánh mắt phiền muộn: “Trần Hùng, tất cả những chuyện này đều do Phó Xuân Yến làm ra.
“Chính cô ấy đã xúi giục tập đoàn nhà họ Lý dùng toàn lực ra trấn áp tập đoàn Ngọc Thanh của chúng ta.
Mà tập đoàn của nhà họ Lý là một con tàu khổng lồ trong ngành quần áo dệt may ở tỉnh Tam Giang.
Chúng em không có cách nào đánh bại nó.
Phó Xuân Yến đã gọi cho em và cô ta muốn em đến nhà họ Hàn để xin lỗi trong vòng ba ngày.
Thực ra em cũng đã nghĩ tới rồi, nếu thật sự không có cách nào khác, em sẽ đến nhà họ Hàn tìm cô ta.”
Sắc mặt Trần Hùng chợt lạnh, nói: “Đừng ngốc như vậy, người đàn bà kia là đồ điên rồi.
Nếu em đi tới đó, rất có thể sẽ không về được.” Sau đó, Trần Hùng thở dài, nói: “Ngọc Ngân, cô ta đã muốn, vậy thì để anh đi cùng em.
Em đừng nghĩ đến việc một mình gánh hết chuyện này nữa.”
“Trần Hùng, em..”
“Được rồi, đừng nói lung tung.” Trần Hùng nhẹ nhàng đưa tay vuốt mái tóc dài của Lâm Ngọc Ngân, một hương thơm tươi mát tỏa ra.
“Ngọc Ngân, em rất tốt và là một cô gái thiện lương.
Đó là lý do tại sao anh yêu em rất nhiều.
Hứa với anh, sau này nếu em gặp phải khó khăn gì hãy nói cho anh biết.
Bất kể em gặp phải chuyện gì, anh đều sẽ đứng bên cạnh cùng em gánh chịu.”
Lâm Ngọc Ngân có chút cảm động, một cảm giác ấm áp lập tức lan tràn toàn thân.
Cô ấy bỗng lùi ra khỏi vòng tay của Trần Hùng và nói, “Ngọc Thanh đã sắp vỡ nợ rồi, nên chúng ta không thể làm xấu mặt các nhân viên của công ty.”
“Nhân lúc công ty vẫn còn một số tiền, em sẽ tổ chức một cuộc họp toàn nhà máy để sa thải họ.” Trần Hùng vội vàng giữ lấy Lâm Ngọc Ngân, cười lắc đầu nói: “Em quên anh vừa rồi nói cái gì rồi hả.
Có anh ở đây, Ngọc Thanh sẽ không gục ngã.”
Lâm Ngọc Ngân vội vàng lắc đầu nói: “Trần Hùng, em biết anh có rất nhiều tiền.
Nhưng vấn đề nan giải mà Ngọc Thanh gặp phải bây giờ thuộc nhóm tiền bạc không thể giải quyết được, càng huống hồ, đây là một con số rất lớn.
Anh đã vì em mà bỏ ra rất nhiều rồi, lần này, hãy để em tự mình đối mặt với tất cả.”
“Nói bừa!” Trần Hùng giương mắt nhìn Lâm Ngọc Ngân nói: “Chúng ta là vợ chồng trên cả pháp luật rồi.
Lâm Ngọc Ngân, sau này em còn dám nói những điều như vậy nữa, cẩn thận anh đánh em đấy.”
“Hơn nữa, anh không nói rằng anh sẽ giải quyết vấn đề bằng cách đưa tiền cho em.”
Lâm Ngọc Ngân giật mình: “Vậy anh định làm gì?” Khóe miệng Trần Hùng khẽ nhếch lên, tạo thành một đường vòng cung nhàn nhạt.
Anh nhìn về phía ngoài cửa văn phòng chủ tịch, lạnh lùng nói: “Các người còn đứng đó làm gì vậy, sao còn không tiến vào tạ tội?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...