"Đến cùng là đã xảy ra chuyện gì, sao lại có người của Thanh Cảnh Môn qua đây, lúc trước vẫn luôn không có vấn đề gì mà?"
Anh ta thật sự không nghĩ ra được, việc làm ăn của Con Nhện Đỏ đã làm bao nhiêu năm rồi, tại sao hôm nay đột nhiên lại bị người của Thanh Cảnh Môn chặn lại chứ?
Nhưng anh ta cũng không kịp nghĩ quá nhiều, bây giờ việc đầu tiên phải là là trở về trước, báo chuyện này lên cho Trần Kỳ Lâm, nếu như Thanh Cảnh Môn đã ra quyết định sẽ động vào mối làm ăn Con Nhện Đỏ này của bọn họ, vậy kế tiếp nhất định sẽ tạo thành tổn thất không thể lường được.
Hoàng Cầu anh ta không đảm nhận nỗi trách nhiệm này, hơn nữa nếu không xử lý tốt chuyện hôm nay, tính tình nóng nảy của Trần Kỳ Lâm anh ta rất rõ, cả nhà của anh ta đều sẽ gặp nạn.
"Cậu Cầu, hình như đằng sau có người đuổi theo.
"
Ngay lúc này, đột nhiên tài xế hô một tiếng, thần kinh của Hoàng Cầu trong nháy mắt căng thẳng.
"Mày đùa à, chúng ta đang lái xe đó, mẹ nó chẳng lẽ đám người Thanh Cảnh Môn kia chạy còn nhanh hơn xe nữa à?"
"Chẳng lẽ mình bị hoa mắt rồi?" Tài xế thì thầm một câu, vừa rồi anh ta rõ ràng đã nhìn thấy có mấy bóng người đuổi theo qua kính chiếu hậu, nhưng chớp mắt cái đã không thấy người đâu nữa rồi.
"Không lẽ gặp quỷ nữa rồi?"
Người này nghi ngờ mà thì thầm một câu, cũng vào ngày lúc này, trước kính chắn gió truyền đến một tiếng đùng.
Một bóng người chẳng biết từ lúc nào đã xuất hiện trên mui xe của bọn họ, sau đó một quyền đấm vỡ luôn kính chắn gió.
"Á!!"
Tài xế vô thức kêu một tiếng, sau đó lấy chân giẫm mạnh phanh xe.
Chiếc xe dừng lại, mà Hoàng Cầu cũng bị kinh sợ, anh ta cầm súng bắn liền ba phát về phía trước, nhưng bóng người trên mui xe đã biến mất từ lâu rồi.
"Xuống xe.
"
Hoàng Cầu tức giận mắng một tiếng, rút ra một khoát đao rộng cỡ hơn một ngón tay dưới ghế ngồi bên cạnh.
"Ông đây lại muốn nhìn thử xem bản lĩnh của đám Thanh Cảnh Môn mày đến cùng là lớn cỡ nào mà dám đụng vào nhà họ Trần tao.
"
Cả một xe bốn người Hoàng Cầu đều cầm vũ khí lạnh nhảy xuống xe.
Bọn họ vừa xuống thì kinh ngạc phát hiện toàn bộ người ở xe sau đều nằm hết ra đất rồi.
Ba người Thịnh Quân, Lưu Trọng cùng Khôi Huy Thiệu lúc này đứng ngay phía sau đầu xe của chiếc xe kia, vẻ mặt tươi cười mà nhìn bốn người Hoàng Cầu.
"Bọn mày không phải người của Thanh Cảnh Môn?"
Thấy cả ba người đều không mặc trang phục chiến đấu đặc chế của Thanh Cảnh Môn, Hoàng Cầu lại mờ mịt thêm lần nữa.
Mới nãy rõ ràng thấy người của Thanh Cảnh Môn ở bên kia, sao bây giờ lại thay đổi rồi, hơn nữa, dưới ánh trăng soi rọi, ba người này cả người thì ướt đẫm, trên mặt lại treo lên nụ cười quỷ dị, nháy mắt khiến người ta cảm thấy u ám khó tả.
"Gặp quỷ rồi hả?"
Trong nhất thời mấy người Hoàng Cầu có hơi sợ hãi.
"Anh Hùng nói rồi, phải giữ lại thằng lông vàng kia, mấy đứa khác thì có thể giết hết.
"
Thịnh Quân vừa nhận được tin tức từ bên Trần Hùng truyền tới, anh ta cất điện thoại vào trong túi, không nhanh không chậm mà nói với Khôi Huy Thiệu và Lưu Trọng bên cạnh.
"Ok.
"
Hai người cùng lúc đáp lời, sau đó nhanh chóng phóng tới phía đối diện, gần như chỉ trong thoáng chốc, hai tên đàn em bên người Hoàng Cầu đều nằm ra đất, thậm chí bọn họ còn chưa kịp thốt lên tiếng nào.
"Cái… cái gì đây?"
Hoàng Cầu ngu người luôn rồi.
Khi anh ta phản ứng lại, thành đao màu xám trong tay Khôi Huy Thiệu đã chém về phía anh ta.
Keng!
Trong lúc hoảng loạn, Hoàng Cầu lấy thanh khoát đao trong tay chặn lại một đao này của Khôi Huy Thiệu, nhưng anh ta còn chưa kịp đánh trả thì Khôi Huy Thiệu đã đạp bay anh ta ra xa bảy tám mét.
Khi anh ta bò dậy, Khôi Huy Thiệu lại đến trước mặt anh ta, thanh đao màu xám kia lại chém về phía anh ta lần thứ hai.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...