Một bên khác, Truy Phong vừa cứu Trần Binh từ trên máy bay bị vỡ nát liền trợn mắt, há hốc mồm nhìn tất cả, vừa rồi Trần Hùng thể hiện sức chiến đấu kinh khủng đã làm thay đổi thế giới của anh ta.
Môn chủ này của bọn họ thật sự mạnh khủng khiếp, loại cảm giác dường như bất kì cường giả nào ở trước mặt anh cũng chỉ là con kiến.
Mà khi bọn La Đồ mang theo một đám thành viên Thanh Cảnh Môn đuổi theo, tới nơi thì tất cả mọi chuyện đã kết thúc.
“Ở đây, môn chủ!”
Trông thấy U Minh và Cự Tượng nằm trên đất, sắc mặt La Đồ hơi đổi, một là anh ta không nghĩ rằng kẻ địch cứ thế chết, hai là La Đồ nhận ra Cự Tượng, đó cũng là nhân vật tội ác tày trời tồn tại trên giang hồ ở miền bắc ngày xưa.
“Thưa môn chủ, bọn họ làm như vậy với mục đích gì?” La Đồ hỏi.
“Nhằm vào tôi.
”
Trần Hùng trả lời đơn giản một câu: “Cái này không liên quan đến chuyện của Thanh Cảnh Môn, anh em hi sinh lẫn bị thương đều sẽ xử lí thích đáng, còn lại giao cho tôi làm, bây giờ phải đem Trần Binh đưa tới bệnh viện.
”
“Rõ!”
Một nhóm thành viên Thanh Cảnh Môn đưa Trần Binh đến bệnh viện, đồng thời xử lý thi thể của U Minh và Cự Tượng, sau đó Trần Hùng lấy một chiếc điện thoại trên người Cự Tượng!
Cùng lúc đó, bên trong trường bắn tư nhân.
Một loạt lưới sắt bao quanh mấy trăm mẫu đồng cỏ hoang, ở đó có rừng, có sông nhân tạo và các loại hòn non bộ.
Truyện Xuyên Nhanh
Ở một bãi cỏ khác, có một tòa kiến trúc đóng chặt cửa, lúc này, cánh cửa lớn vốn đóng chặt lại từ từ mở ra, bên trong có đa dạng loài động vật hoang dã chạy ra ngoài.
Dê rừng, thỏ rừng, lợn rừng, thậm chí là sói, tất cả đều chạy ra từ tòa kiến trúc đó, trên mấy trăm mẫu đồng cỏ hoang ấy, những động vật này tạo thành chuỗi thức ăn cá lớn nuốt cá bé, dê rừng và thỏ chạy phía trước, còn đám sói kia và lợn rừng điên cuồng đuổi phía sau.
Toàn cảnh trông vô cùng kinh hoàng và đẫm máu.
Hơn nữa, bên ngoài lưới dây kẽm điện, Trần Kỳ Lâm cầm một khẩu súng trong tay, bắt đầu ngắm vào những động vật đang chạy kia.
Bên cạnh anh ta là một đám nam nữ mặc đồ chiến đặc chế, mỗi người đều như nhân vật bước ra từ trong màn lửa, họ xinh đẹp, cao lớn, trong tay cầm súng, bên eo ghim dao găm quân đội hoặc lựu đạn.
Thoạt nhìn, nhóm người này là lính đánh thuê đã được đào tạo chuyên nghiệp, thậm chí đã trải qua nhiều cuộc đổ máu ở các nước có chiến tranh, thêm vào đó, ai nấy đều có năng lực tác chiến mạnh mẽ.
Đám người này chính là tiểu đội Kỳ Lâm, là đội súng át chủ bài bên người Trần Kỳ Lâm, những cao thủ lần trước bắn giết bên cạnh Nhậm Thiên Thanh chính là bọn họ, dùng súng xử lý Mạnh Nhất Hạ và Thẩm Dương Thạnh trên sông Tùng Hà cũng là bọn họ.
Đối với Trần Kỳ Lâm, mặc dù lực chiến đấu của cá nhân tiểu đội Kỳ Lâm không sánh kịp Hắc Bạch Vô Thường hay bọn U Minh nhưng anh ta vẫn coi trọng tiểu đội Kỳ Lâm hơn.
Bởi vì theo quan niệm của Trần Hùng, vũ khí nóng lợi hại hơn vũ khí lạnh, cho dù anh có là nhất đại tông sư thì thế nào, một kẻ tay không tấc sắt giơ súng Gatling thì tông sư cũng phải nói lời tạm biệt thế giới này.
Bây giờ, Trần Kỳ Lâm giơ súng lên, nhắm thẳng vào những động vật đang chạy trên đồng cỏ, khóe miệng anh ta từ từ nở nụ cười tàn ác.
Ầm!
Anh ta bóp cò, một tiếng súng giòn giã vang lên, chỉ thấy một con lợn rừng đang chạy ngã gục xuống đất, cơ thể khổng lồ phải lăn mấy vòng mới dừng hẳn lại, viên đạn xuyên thẳng qua đầu nó tạo thành lỗ thủng to.
Pằng Pằng Pằng!
Ngay sau đó là một loạt tiếng súng, không thể không nói tài thiện xạ của Trần Kỳ Lâm rất chuẩn xác, mỗi một viên đạn bắn ra đều khiến một con vật ngã xuống, hoàn toàn có thể dùng từ “bách phát bách trúng” để diễn tả.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...