“Lâm Ngọc Ngân, cho mày dám hủy căn cơ của tao, dám phá tương lai tao.” “Tao sẽ hủy hoại cả đời của mày!”
Nhưng mà, ngay lúc nhóm người sắp nhét được Lâm Ngọc Ngân lên chiếc Jinbei, một chiếc siêu xe Bentley chói mắt đang chạy hướng về phía bên này.
Xe vừa dừng lại, một người đàn ông cao ráo, khôi ngô, mặc toàn hàng hiệu cao cấp, phong độ bước xuống xe.
“Dừng tay hết cho tao.”
Giọng nói rất hút, giống như giọng ca sĩ.
Tuy âm thanh rất bắt tai nhưng lại đây uy nghiêm khó cãi.
Trong lúc nhất thời, sự chú ý của tất cả mọi người đều dồn về phía người đàn ông này.
Mà khi Lâm Ngọc Ngân nhìn thấy người này, cũng như có tia sét đánh trúng vào trên người mình.
Cô, đứng chết trân tại chỗ! “Mày là ai, đừng có xen vào chuyện người khác.”
Hắc Xà cau mày đi tới cạnh người đàn ông kia: “Tao là Hắc Xà, là trùm xã hội đen khu này” Bбр.
Hắc Xà vừa nói xong, người đàn ông kia đã vươn tay và cho hắn một cái.
Cái vả này rất mạnh, vung khiến Hắc Xà lùi về sau ba bước.
Hắc Xà giận dữ, vươn dao găm ra, vài tên đàn em phía sau cũng tức giận đổ dồn về phía này.
“Mẹ kiếp, lái xe thể thao thì hay lãm sao?” “Dám đụng tới tao, hôm nay tao mà không phế mày, tao không phải Hắc Xà!”
Cả đám người vọt tới phía người đàn ông.
Nhưng mà người đàn ông này vẫn rất ung dung, anh ta luồn tay vào túi, sau đó lấy ra một tấm danh thiếp.
Ngay lúc nhìn thấy dòng chữ trên danh thiếp, dao trong tay Hắc Xà tự động rơi xuống đất.
Huych một tiếng, Hắc Xà quỳ gối trên mặt đất.
Tiếp theo đó, đám đàn em cũng toàn bộ quỳ theo.
“Cậu chủ Hàn, em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi.” “Xin ngài tha tội, cầu xin ngài tha tội”
Chi vỏn vẹn lấy ra danh thiếp, vậy mà lại khiến cho một đảm tự xưng là trùm xã hội đen quỳ gối xin tha.
Bối cảnh người này, không chỉ mạnh mà rất mạnh!
Người đàn ông lạnh lùng nhìn Hắc Xà: “Ba giây, lập tức biển khỏi mắt tôi.” “Bằng không, gãy tay gãy chân.”
Đám người Hắc Xà như được đại xá, vội nói cảm ơn, ngay cả chiếc Jinbei cũng không cần, bỏ chạy chổi chết cách xa trăm mét.
Vương Hoa Thiến sững sờ, đại não trống rỗng vài giây, sau đó mới phản ứng lại.
Đây không phải là một màn anh hùng cứu mỹ nhân hay sao?
Người đàn ông trước mặt, có vẻ đâu đó 30 tuổi, bất luận là phong thái hay tướng mạo, đều có mùi tiền.
Nhất thời Vương Hoa Thiến đã bị người này mê hoặc.
Vương Hoa Thiến ngang đầu ưỡn ngực, theo bản năng muốn thể hiện một mặt khêu gợi nhất trước người đàn ông này.
“Anh gì ơi, lần đầu tiên nhìn thấy anh, kỳ thật tôi -”
Chát.
Vương Hoa Thiến còn chưa nói xong, người kia đã tát vào mặt cô ta.
Chiếc mũi của Vương Hoa Thiến bị tảng méo sang bên, nghiêng ra gần đến bên tai.
Không chỉ như thế, xương gò má của cô ta, hình như bị lệch “Aaaaaaa.” rồi.
Vương Hoa Thiến hét lên như gặp phải ma, bụm lấy gương mặt người không ra người quỷ không ra quỷ.
Người đàn ông ghét bỏ nhìn Vương Hoa Thiến một cái, sau đó lại hướng sang Lâm Ngọc Ngân, ánh mắt lúc ấy đầy dịu dàng “Ngọc Ngân, đã lâu không gặp!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...