Triệu Hiền Quyên lúc này mới có phản ứng, cô vội vàng đưa tay cho Trần Hùng, đôi chân có tỷ lệ thon dài cân đối giẫm lên mặt tường.
Trần Hùng nắm lấy tay Triệu Hiền Quyên, dùng một lực nhẹ kéo cô lên, Triệu Hiền Quyên còn chưa kịp phản ứng đã phát hiện ra cơ thể mình đang nhẹ bẫng.
Khi cô phản ứng lại thì Trần Hùng đã ôm cô nhảy vào bên trong vườn trường.
Lúc này, khuôn mặt của Triệu Hiền Quyên lại đỏ lên.
Nhưng cùng lúc nhịp tim còn đập thình thịch trong lòng thì cô lại càng cảm thấy mất mát hơn, sự mất mát này không chỉ bởi vì Trần Hùng giờ đã kết hôn sinh con, mà còn vì bản thân mình, vì gia tộc mình, cô không có quyền được làm chủ cuộc hôn nhân trong tương lai của mình.
Trên thực tế, sau khi Triệu Hiền Quyên trở về phương Bắc với tấm séc mười bảy tỷ năm trăm triệu của Trần Hùng đưa thì quả thực cô đã lấp đầy được lỗ hổng thiếu hụt tài chính của gia đình, nhưng sau đó họ lại tiếp tục phải đối mặt với nhiều sự rắc rối hơn nữa.
Dòng họ cần tiếp tục phát triển, nhưng lại gặp phải càng nhiều vấn đề hơn và cả sự chèn ép ác ý từ một số gia tộc khác, tình hình đó đã khiến cho nhà họ Triệu luôn ở trong tình trạng tràn ngập nguy cơ.
Cho nên, dưới tình huống như vậy nhà họ Triệu không thể không tìm một chỗ dựa khác lớn hơn nữa, mà trước mắt con át chủ bài chưa lật lớn nhất của dòng họ chính là Triệu Hiền Quyên.
Cho nên, Triệu Hiền Quyên luôn là người trong thế bị động, trong khoảng thời gian này cô thậm chí còn cảm giác cả cuộc đời mình đều là một màu u ám, mà hôm nay khi cô nhận được cuộc gọi của Trần Hùng thì trong lòng vừa kích động, vừa cao hứng, nhưng đồng thời cũng thấy mất mát vô cùng.
Thực ra cô đã phải trốn từ trong nhà ra, bởi vì người lớn trong nhà đã sớm cấm túc Triệu Hiền Quyên, nếu không phải cô nhờ được người làm trong nhà giúp mình thì có lẽ hôm nay căn bản không có cách nào để ra ngoài được.
Nghĩ đến đây tâm trạng vốn mới tốt đẹp hơn một chút của Triệu Hiền Quyên đột nhiên biến mất, trong lòng chỉ thấy trống rỗng, thậm chí còn muốn khóc.
“Làm sao vậy, Hiền Quyên?”
Nhìn thấy Triệu Hiền Quyên xuất thần Trần Hùng cảm giác được dường như cô đang có tâm sự gì đó nên lập tức hỏi thăm.
“Không có gì, ha ha.
”
Triệu Hiền Quyên lấy lại tinh thần, sau đó nhìn hoa tươi xung quanh khu vườn nhỏ này nói: “Đã hơn mười năm rồi, ngoại trừ cây nhỏ đã lớn lên và có thêm nhiều hoa hơn thì nơi này vẫn không thay đổi chút nào.
”
“Chỉ là vì tớ nhìn thấy cảnh tượng quen thuộc nên đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện thôi.
”
“Ừ.
”
Trần Hùng gật đầu, thật ra trong lòng anh cũng hết sức bùi ngùi, dù sao ba người của khi đó nay đã trở thành hai người.
Tất nhiên, Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên lúc đó cũng còn có nhiều bạn tốt khác ở trường, nhưng thời gian trôi qua tình cảm với những người bạn năm đó cũng đã dần phai nhạt, bây giờ điều duy nhất họ còn nhớ được chỉ là hai người họ và Nghiêm Hưng Đằng.
Cho dù đã qua đời hơn mười năm nhưng họ vẫn tốt với nhau như cũ, như vậy mới là một người bạn chân chính.
Có lẽ là vì không muốn phá hủy tâm trạng này cho nên Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên đều cố ý không đề cập đến chuyện của nhà họ Nghiêm.
“Quả nhiên tấm bia đá của trường vẫn còn ở đó.
”
Trần Hùng chỉ vào một cái đình cách đó không xa, bên trong đình có một tấm bia đá, đó là tấm bia đá trường học của trường trung học số 1 tỉnh Đông Thành.
Triệu Hiền Quyên cũng nhìn chằm chằm vào tấm bia đá kia nở nụ cười, nói: “Khi đó tớ luôn ngồi ở phía trước tấm bia đá này chờ hai người các cậu trở về.
”
“Trần Hùng, thật ra khi đó ngoài miệng tớ nói là muốn đi báo cho thầy cô chứ thật ra là vì tớ muốn ăn đậu hũ khô cay cậu và Nghiêm Hưng Đằng mang về cho tớ đó.
”
“Ha ha ha.
”
Trần Hùng nở nụ cười cười búng lên trán Triệu Hiền Quyên, nói: “Đã sớm đoán ra rồi, cậu chính là một con quỷ tham ăn.
”
Hai người đều nở nụ cười, sau đó lại ngồi một hồi trong khu vườn hoa nhỏ.
Mùa xuân đến, muôn hoa đua chen sắc thắm, chung quanh nơi này đều tràn ngập những làn hương hoa nồng đậm.
Đúng lúc này lại có hai học sinh một nam một nữ rủ nhau lẻn ra vườn, hai người ôm chặt lấy nhau chuẩn bị hôn.
Nhưng ngay trong khoảnh khắc hai người vừa chạm môi cô gái nhỏ lại chợt nhìn thấy Trần Hùng và Triệu Hiền Quyên đang ở đây, ánh mắt cô lập tức trợn tròn như chuông đồng, tràn đầy vẻ kinh hãi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...