Huống chi Trần Hùng chính là môn chủ mới của Thanh Cảnh Môn phương bắc, nếu hôm nay cậu ta chết ở đây, ba người đều khó có thể chối bỏ trách nhiệm.
Ba người theo bản năng đều muốn xông lên ngăn cản, nhưng muộn rồi, tất cả đều muộn rồi!
Đoàng!
Một tiếng súng vang lên, hung hăng đánh vào tinh thần ba người, một ngọn lửa từ họng súng phun ra, trong nháy mắt cả không gian đều yên tĩnh xuống.
Đầu óc ba người trở nên trống rỗng, dường như đã đoán được cái cảnh đầu Trần Hùng vỡ toang.
Nhưng mà giây tiếp theo, bọn họ toàn bộ đều ngu luôn rồi, giống như cọc gỗ vậy, sững sờ ngay tại chỗ.
Tiếng súng vang lên, viên đạn đã bắn ra, nhưng mà không có cảnh đầu nổ tung gì cả, bởi vì viên đạn này, bị một tay khác của Trần Hùng bắt lấy.
"Này… này này!.
"
Ba người đều giống như gặp quỷ vậy, không có chuyện gì có thể làm cho người ta sợ hãi, có lực chấn động hơn cảnh tượng lúc này.
Khoảng cách chưa tới nửa mét, Trần Hùng tự nổ súng vào đầu mình, nhưng mà, cậu ta trong lúc nổ súng, đồng thời dùng tay bắt lấy viên đạn.
Một người rốt cuộc phải mạnh tới mức nào, mới có thể đạt tới loại trình độ như vậy?
Nhìn thấy vẻ mặt của ba người, trên mặt Trần Hùng lộ ra vẻ tươi cười nhàn nhạt, anh muốn đạt tới hiệu quả này.
Mà anh làm vậy cũng không được xem là quá mạo hiểm, ở trận chiến lần trước với Thái Tuế, Trần Hùng còn có năng lực cách không bắt đạn, hơn nữa còn là mười phần chắc chín.
Mà sau trận chiến với Thái Tuế, thực lực của Trần Hùng không biết lại mạnh hơn bao nhiêu rồi, cho nên anh hoàn toàn có tự tin làm được điều này, đó là lý do anh bày ra tuyệt kỹ như vậy.
Anh ném khẩu súng trong tay đi, sau đó đi tới trước mặt La Đồ, đem viên đạn nóng hầm hập kia nhét vào tay anh ta, nói: “Đủ chưa?"
Nếu nói vừa rồi Trần Hùng bày ra kỹ thuật bắn súng siêu phàm còn không thể khiến hai người La Đồ và Trần Binh tin phục, thế thì lúc này đây, đừng nói bảo bọn họ phục, thật sự có bảo bọn họ đầu rạp xuống đất bọn họ cũng nguyện ý.
"Phục, phục rồi!"
La Đồ cảm thấy giọng nói của mình cũng run lên rồi, lúc anh ta lại lần nữa nhìn về phía Trần Hùng, đột nhiên cảm thấy khí phách bên ngoài của thanh niên chỉ mới hơn hai mươi tuổi này, cực kỳ khủng bố.
Không chỉ La Đồ có cảm giác như vậy, Trần Binh và Truy Phong ở một bên cũng có cảm giác như thế.
Khó trách cậu ta có thể bắt Thần Hổ từ Nhật Bản về, khó trách cậu ta có thể giết Long Anh Khoa xong vẫn có thể toàn thây trở ra, đến Long Anh Quang cũng không thể làm gì được cậu ta.
Khó trách người cầm đầu Thanh Cảnh Môn muốn đích thân gặp mặt cậu ta, hơn nữa còn bổ nhiệm cậu ta làm môn chủ phương bắc.
Tất cả điều này, căn bản không phải vì bối cảnh của Trần Hùng, phóng mắt khắp cả Thanh Cảnh Môn, cũng không có tên cậu ấm nào có thể dựa vào bối cảnh mà có thể khiến cho người cầm đầu nhìn một cái liền coi trọng cả, tất cả điều này, đều là vì thực lực, thực lực khủng bố này của Trần Hùng, hoàn toàn có thể dùng từ khủng bố để hình dung.
Ba người La Đồ đều chấn động rất lâu, cuối cùng, Trần Binh nhịn không được hỏi: "Môn… môn chủ, mạo muội hỏi một câu, trước khi gia nhập Thanh Cảnh Môn, cậu làm cái gì?"
Trần Hùng trả lời: "Tôi à, ở nước ngoài làm ăn, công ty của tôi tên là điện Đức Hoàng, tôi là… điện chủ điện Đức Hoàng!"
Đùng!
Giống như một quả bom nổ ngay tại chỗ vậy, ba người La Đồ lại trợn tròn mắt, hết cơn sóng này đến cơn sóng khác đánh vào khiến bọn họ có cảm giác choáng váng đầu óc.
Từ sau trận chiến ba năm trước của điện Đức Hoàng và Hắc Ám đồ đằng, thanh danh của điện Đức Hoàng trên quốc tế vô cùng hot, cho dù là Vạn Hoa bên này, là người chỉ cần hơi quan tâm tin tức quốc tế một chút, đều có nghe nói qua về tổ chức điện Đức Hoàng này.
Rất khéo chính là, La Đồ và Trần Binh đối với những tin tức trên quốc tế đều vô cùng cảm thấy hứng thú.
Cho nên, bọn họ đương nhiên là biết điện Đức Hoàng.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...