Điện Đức Hoàng


“Tôi không có hứng đi tham quan tổng bộ Thanh Cảnh Môn các ông.

Hơn nữa tôi cũng không rảnh.

Tôi ra ngoài cũng đã lâu, bây giờ phải về với vợ con rồi.”
“Đúng rồi, Thanh Long, ông đã kết hôn chưa?”
Thanh Long chợt giật mình, lúng túng cười nói: “Cậu đang khoe có vợ có con trước mặt tôi đấy à?”
“Ha ha ha.”
Trần Hùng bật cười rồi bảo: “Trong trận quyết chiến phương Nam trước đấy, quy tắc Thanh Cảnh Môn các ông lập ra xem như là giúp tôi.

Cho nên lần này tôi đi Nhật thay các ông bắt Thần Hổ về, tôi và Thanh Cảnh Môn coi như hòa nhau.”
“Về sau chúng ta nước giếng không phạm nước sông.


Nếu không có chuyện gì xảy ra, Thanh Cảnh Môn các ông cũng không cần đến tìm tôi nữa.”
“Được, cứ vậy đi, sau này không gặp lại.”
Nói xong, Trần Hùng vẫy tay với Thanh Long, quay người rời đi, không có bất kỳ quan hệ nào.
Thanh Long nhìn theo bóng lưng Trần Hùng, sau đó thong dong lấy nửa điếu xì gà ra châm lửa, ý tứ sâu xa mà hít một hơi, thở ra một đám khói trắng: “Trần Hùng à, cậu sắp phải đi phương Bắc rồi, bên phương Bắc càng cần đến Thanh Cảnh Môn bọn tôi hơn.”
“Cậu là người đại ca coi trọng, cậu không thoát khỏi tay anh ấy đâu.”
“Không tin thì chúng ta cứ thử xem.”
Mà lúc Trần Hùng đi qua chiếc xe Thần Hổ đang ngồi, cửa xe đột nhiên bị kéo xuống: “Ê Trần Hùng.”
“Có chuyện gì?” Trần Hùng quay đầu, hơi ngạc nhiên nhìn Thần Hổ: “Sao nào, bị tôi bắt, ông khó chịu lắm à? Chẳng lẽ còn định trốn ra cắn tôi?”
“Không, cậu hiểu lầm rồi.”
Thần Hổ nhìn Trần Hùng cười đầy bí hiểm: “Tôi muốn nói cho cậu biết, chẳng mấy chốc chúng ta sẽ gặp lại nhau trong đại lao thôi.”
“Ông điên rồi.”
Trần Hùng giơ ngón giữa về phía Thần Hổ.
Sau khi chia tay với đám người Thanh Cảnh Môn, Trần Hùng cũng nói lời tạm biệt với Tả Quang Đông.
Vốn Trần Hùng còn định để Tả Quang Đông ở lại Vạn Hoa một đoạn thời gian, ít nhất cũng phải qua lễ mừng năm mới rồi hẵng đi.

Nhưng mà Tả Quang Đông lại từ chối lời đề nghị của Trần Hùng, bởi vì bây giờ bên phía Nhật Bản còn rất nhiều chuyện cần giải quyết, còn có cái kế hoạch thu mua tập đoàn Anh Mai của Trần Hùng nữa, chuyện đó cũng cần Tả Quang Đông tiếp tục ở lại bên kia chống đỡ.

Vì vậy, lúc này bên phía Tả Bộ Linh bộn bề rất nhiều việc, Tả Quang Đông nhất định phải trở về trấn giữ mới được.
Đương nhiên, nhờ vào chuyện Thần Hổ lần này, rất có thể Tả Bộ Linh sẽ gây thù chuốc oán với vô số người ở Nhật Bản.

Nhưng hiện tại Trần Hùng đã trao quyền lại cho Tả Quang Đông, bên phía Nhật Bản sẽ trực tiếp dựng cờ hiệu của điện Đức Hoàng.


Vì thế, cho dù có không ít thế lực giang hồ ở Nhật Bản có thành kiến với Tả Bộ Linh, bọn họ cũng chỉ có thể nhẫn nhịn.
Về phía Thần Ẩn lại càng không thể gây khó dễ cho Bộ Linh.

Bọn họ là tổ chức của chính phủ, bất cứ chuyện gì cũng phải giải quyết theo pháp luật.

hơn nữa bây giờ ở Nhật Bản, Tả Bộ Linh là tổ chức hợp pháp, thậm chí còn được chính phủ bảo vệ, tất nhiên Thần Ẩn không thể gây khó dễ cho Tả Bộ Linh rồi.
Mà chuyện Thần Ẩn ăn mệt lớn ở vùng biển quốc tế lần này cũng không thể đổ hết lên đầu của điện Đức Hoàng được, bởi vì đó là ân oán giữa Thần Ẩn và Thanh Cảnh Môn.
Tả Quang Đông quay về nước bằng chiếc du thuyền đã chở anh ta tới, còn Trần Hùng thì xách theo mốt túi đồ chơi lên đường về nhà.
Món đồ chơi này là do Trần Hùng mua ở Nhật Bản mang về.

Trước lúc đi Nhật, Trần Hùng đã hứa với Lâm Thanh Thảo, nhất định khi về nước anh sẽ mang thật nhiều đồ chơi về cho bé, anh không thể làm một người không biết giữ lời được.
Trước khi về nhà, Trần Hùng đã gọi điện báo cho Lâm Ngọc Ngân biết.

biết hôm nay Trần Hùng sẽ trở về, tất nhiên Lâm Ngọc Ngân vô cùng vui mừng, tiếp đó cô vội vàng nói tin Trần Hùng sắp về tới cho Lưu Ánh Nguyệt.

Lưu Ánh Nguyệt nghe xong bèn hỏi: “Trần Hùng ở bên ngoài dốc sức làm ăn cũng không dễ dàng gì, khi nào thì nó về đến nhà?”
“Tầm hai giờ chiều.” Lâm Ngọc Ngân trả lời.
“Mẹ biết rồi.” Lưu Ánh Nguyệt nhìn đồng hồ, rồi nói tiếp: “Giờ mới mười một giờ, mẹ và cha con ra chợ mua chút thức ăn, nấu một bữa ngon cho nó.

Thằng nhóc kia nhất định là muốn về nhà ăn cơm, nó sẽ không ăn ở ngoài rồi mới về đâu.”
Lâm Ngọc Ngân gật đầu nói: “Dạ, mẹ.

Mẹ và cha đi mua đồ ăn đi, con ở nhà cắm nồi cơm cho.”
“Con đang mang thai cục cưng, phải cẩn thận một chút.”
Lâm Ngọc Ngân cười nói: “Con đâu phải tiểu thư nhà giàu đâu, mẹ cứ yên tâm đi.”
Thế rồi Lưu Ánh Nguyệt lên lầu, định gọi Lâm Thanh Dũng cùng bà ấy ra ngoài mua đồ ăn..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui