Điện Đức Hoàng


Viễn Trọng Chi lắc đầu, nói: “Lúc chú còn trẻ, cũng từng có suy nghĩ muốn đứng đầu phía nam, nhưng khi ấy chú có dã tâm mà lại chẳng đủ sức, vả lại lòng cũng còn vướng bận.


“Ý chú là mẹ nuôi sao ạ?”
“Bà ấy cũng chỉ là một phần.

” Viễn Trọng Chi hít sâu một hơi, nói: “Lúc mẹ nuôi cháu bị bệnh, chú chẳng còn dã tâm gì cả, chỉ muốn ở bên cạnh bà ấy, yên ổn sống cho hết đời.

Nhưng khi nhìn thấy sức khoẻ bà ấy ngày càng yếu đi, chú nhận ra cho dù là tâm nguyện đơn giản nhất cũng khó lòng hoàn thành.


“Nhưng may còn gặp thằng nhóc nhà cháu, không chỉ chữa khỏi bệnh cho vợ chú mà trong thời gia ngắn như vậy đã đưa mọi người tới mức này, đứng đầu phương nam cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.


“Cho nên, trận chiến này dù Viễn Trọng Chi chú không thể tham gia, chú cũng phải tận mắt chứng kiến mới được.


Trần Bình cười nói: “Thật ra suy nghĩ bây giờ của cháu với chú cũng không khác nhau nhiều lắm, bình thường mới là điều yên ổn và tốt nhất nhưng hiện thực đôi lúc lại khiến chúng ta thân bất do kỷ.



Trần Hùng thẳng người nghiêm túc chắp tay với Viễn Trọng Chi: “Chú Viễn, nếu như trận chiến này chúng ta thắng, vạy mọi chuyện tiếp theo liền giao cho chú.


“Nếu cháu thật sự không muốn xưng bá phía Nam vậy vị trí vua phía Nam kia thì sao?” Viễn Trọng Chi hỏi.

“Vua phía Nam có thể so sánh được với chủ Điện Thiên Vương được hay sao?” Trần Hùng nửa đùa nửa thật nói.

“À… Ha ha!”
Du thuyền tiếp tục đi về phía trước, càng ngày càng đến gần hòn đảo không tên.

Người đứng trên boong tàu cũng càng lúc càng nhiều.

Mấy đương gia nhà họ Lôi, Lôi Vệ, Ngũ Sinh Tiêu nhà họ Kiều, tinh anh nhà họ Tô cùng Lục Giáp của phủ Trạng Nguyên, cộng thêm một đám người Hang Sói, đều đã lên trên boong tàu.

Toàn bộ boong tàu đột nhiên tràn ngập lên sát khí, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm phía hòn đảo không tên.

Nơi đó là nơi bắt đầu giấc mơ của bọn họ, đồng thời cũng có thể là nơi chấm dứt cuộc đời của bọn họ.


Tóm lại tất cả bọn họ đều sẽ dốc hết sức lực cho trận chiến lần này, bọn họ nhất định không thể thua.

Cùng lúc đó ở đầu bên kia đảo cũng có một chiếc du thuyền đang từ từ đến gần hòn đảo không tên.

Trên boong thuyền, Thái Tuế đứng mũi tàu, hai tay ôm ngực, đứng thẳng người.

Đôi mắt sáng quắc nhìn chòng chọc vào hòn đảo không tên, trên mặt không có bất cứ cảm xúc gì.

Đứng bên cạnh ông ta là bọn Tên Mù và Tôn Lực, ngoài ra còn có mấy người Tả Khâu và Song Đao Dương Đạo.

Trên boong tàu không khí vô cùng ngột ngạt, cả không gian như chìm trong bầu không khí giết chóc.

Trận chiến này ngoài điện Thái Tuế và cao thủ của nhà họ Kim ra còn có các cao thủ đến từ các gia tộc bại trong tay bọn họ trước đó.

Đội hình năm trăm người tất cả đều là cao thủ nổi tiếng phía Nam.

Lúc này Kim Thành- gia chủ nhà họ Kim, Kim Thần Vũ cùng tam đại Kim Cương của nhà họ Kim cũng đi tới.

Kim Thành cũng nhìn về phía đảo không tên rồi nói: “Mười năm chuẩn bị chỉ chờ ngày hôm nay, Thái Tuế, cuối cùng tôi cũng đợi được ngày này.


“Sau tối hôm nay, toàn bộ phía Nam này sẽ thuộc về điện Thái Tuế của ông và nhà họ Kim tôi.


“Chỉ là một tên Trần Hùng mà cũng muốn đấu với tôi, đúng là không biết lượng sức mình!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui