Điện Đức Hoàng


Ba chữ này vừa được thốt ra, đến Kim Thành cũng cảm thấy giật mình.

Bởi kể từ khi Kim Thần Vũ vang danh tại phía nam, ông ta chưa từng nghe thấy một lần Kim Thần Vũ bị đánh bại.
Mà bây giờ tên Trần Hùng kia lại có thể khiến Kim Thần Vũ nói một cách dứt khoát như vậy.
“Thế so với Thái Tuế thì sao?”
Một lúc lâu sau, Kim Thành mới hỏi tiếp.
“Cháu chưa cùng Thái Tuế so tài bao giờ nên cháu không biết, nhưng tên Trần Hùng kia tuyệt đối có tư cách so tài với Thái Tuế.”
Nói tới đây, Kim Thần Vũ cũng không muốn nhiều lời thêm, hắn rót cho mình một chén rượu, sau đó một hơi uống cạn.
Kim Thành nói: “Cháu giải thích cho bác vụ giết Tư Đồ Thanh rồi bị người ta quay video lại.”
Kim Thần Vũ nói: "Cháu chẳng có gì để giải thích hết, chuyện cháu giết Tư Đồ Thanh cực kỳ bí mật, ngoại trừ người của chúng ta ra không thể nào có người ngoài biết được.

Còn video này là do kẻ nào quay lại, cháu cũng không biết.”
Kim Thần Vũ mặc dù không có nói hẳn ra, nhưng ý tứ cũng đã rõ ràng, nhà họ Kim bọn học có nội ứng.
"Cần điều tra chứ ạ?" Kim Thần Vũ hỏi.

Kim Thành lại rót cho mình một chén rượu, hỏi: "Cho nên bây giờ, nhà họ Lôi đã quyết định gia nhập vào nhóm bọn người Trần Hùng?"
"Đúng vậy!"
"Cháu cảm thấy ai là nội ứng thì lập tức xử lý kẻ đó, thà giết nhầm còn hơn bỏ xót."
"Vâng ạ!"
Kim Thần Vũ đứng lên, một thanh kim giản rơi ra khỏi ống tay áo của hắn, bị hắn giữ chặt ở trong tay.
Lúc này, ở trong một dãy biệt thự cách trang viên này không xa.
La Cường trở về, vừa tắm xong, đang nằm trên sofa để giúp việc mát xa.
Sau khi trải qua trận đại chiến bên nhà họ Lôi, La Cường cảm giác bản thân giống như hoàn toàn kiệt sức.

Bây giờ được mát xa như vậy, ngược lại khiến anh ta hoàn toàn buông lỏng.

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng giày da đạp trên nền tuyết đi tới.
"Thiên Tử!"
Bảo vệ đứng ngoài cửa cung kính hô hai chữ thiên tử, mà Thiên Tử là biệt hiệu của Kim Thần Vũ.
La Cường ngồi dậy, đối với cường giả như Kim Thần Vũ, mặc dù hắn ta là con là cháu, nhưng La Cường vẫn phải cho hắn mặt mũi.

Nhưng khi thấy chiếc kim giản Kim Thần Vũ cầm trong tay khi đi tới, con ngươi La Cường co rụt lại.
La Cường là một kẻ đô con, cao hơn hai mét, người đầy cơ bắp, dáng người của hắn cũng chẳng kém Thẩm Đại Lực là bao.

Nhưng tứ chi phát triển cũng không có nghĩa hắn là một kẻ ngu si.

La Cường không ngốc, hơn nửa đêm, Kim Thần Vũ lại đột nhiên cầm vũ khí đi tới biệt thự của hắn, cho dù có là tên đần cũng biết có chuyện bất thường.
"Thần Vũ, cậu ý gì chứ?"
La Cường nhíu mày, cơ bắp trên người theo bản năng siết chặt lại, đây chính là tư thế tuỳ thời chuẩn bị.
Kim Thần Vũ không trả lời, tiếp tục cất bước đi về phía La Cường.
Mỗi một bước chân, tiếng giày da dẫm lên sàn nhà lại vang lên khiến La Cường cảm thấy cực kỳ áp lực.

Dù sao Kim Thần Vũ chính là cường giả, nhất là chiếc kim giản trong tay hắn càng khiến người ta sợ hãi.

Nghe nói chiếc kim giản này là bảo vật gia truyền của nhà họ Kim, là vật mà khi ông cụ nhà họ Kim còn sống trao lại cho Kim Thần Vũ, mà lúc ấy Kim Thần Vũ mới có mười tuổi.

Mặc dù Kim Thần Vũ họ Kim, đồng thời cũng là thiên tài trăm năm khó gặp của nhà họ Kim, nhưng thân phân thực của hắn trước giờ đều chỉ là kẻ khác họ.

Do vậy khi ông cụ nhà họ Kim trao kim giản cho Kim Thần Vũ đã khiến người trong dòng chính nhà họ Kim bất mãn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui