"Dĩ nhiên, nếu như ở tại đây có người không biết đến tối, cho phép tôi trước tiên xin tự giới thiệu về mình một chút.
Tôi là Tôn Ngọc Vinh, một trong sáu thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Ngọc Tề."
Lời này vừa nói ra, hơn phân nửa người ở đây đều không hẹn mà cùng nhìn về phía Tôn Ngọc Vinh đang đứng.
Phó Văn Lâm trên sân khấu khuôn mặt đã biến sắc, trong lòng ông lại dâng lên một loại dự cảm vô cùng xấu.
Tiếng bàn luận bắt đầu nổi lên, có rất nhiều người đã nhận ra được Tôn Ngọc Vinh.
Đây chính là một trong sáu thành viên trong hội đồng quản trị tập đoàn Ngọc Tề, em trai ruột của Tôn Tề Thiên, cũng tương đương với chủ tịch của tập đoàn Ngọc Tề.
Bây giờ Tôn Ngọc Vinh muốn lấy bức tranh này, những lời nói anh ta nói ra ở đây đã vậy, thử hỏi có người nào ở chỗ này dám đối đầu với anh ta?
Trong nháy mắt, vốn còn muốn ra giá, mọi người liền nhanh chóng hạ bảng đấu giá trong tay xuống.
Toàn bộ hội trường hơn mấy chục người đấu giá, lại không có bất kỳ một người nào dám cùng Tôn Ngọc Vinh tranh giành bức tranh này.
Tôn Ngọc Vinh hài lòng gật đầu một cái, sau đó đi về phía Phó Văn Lâm đang đứng, theo sau là Uông Trình và các vệ sĩ khác: "Ông chủ Phó, bức tranh này tôi lấy, anh không có ý kiến gì đúng không?"
Sắc mặt của Phó Văn Lâm vô cùng khó coi, ông không nghĩ tới nửa đường lại sẽ nhảy ra một tên Trình Giảo Kim như vậy.
"Cậu Tôn, bức tranh tám con tuấn mã này là tác phẩm của Từ đại sư, nhưng Từ đại sư đem bức tranh này đến Quỹ Sao Quang chúng tôi, chính là muốn đóng góp một phần tâm ý làm từ thiện thông qua việc bán đấu giá.
Cho nên giá cả thật sự của bức tranh, là khoảng bốn mươi hai tỷ."
"Việc này liên quan gì tới tôi?"
Tôn Ngọc Vinh híp mắt lại: "Tôi không biết bức tranh này tôi đã chốt rồi, hai mươi tư tỷ.
Mà bây giờ những người khác không tiếp tục đấu giá, tranh này chính là của tôi."
Tác phong làm việc này của Tôn Ngọc Vinh đúng là vô cùng bá đạo, cực kỳ giống một tên ác bá cường hào bắt nạt dân lành ở chợ bán thức ăn.
Anh ta dùng danh tiếng của tập đoàn Ngọc Tề tới đây để chèn ép Phó Văn Lâm cùng với những khách mời khác đang có mắt ở đây, cuối cùng mua bức tranh này với giá khởi điểm là hai mươi tư tỷ.
Trên lý thuyết anh ta làm như vậy thì không hề phạm pháp, nhưng trong làm ăn thì không khỏi có chút tâm địa độc ác.
"Người này tại sao lại như vậy chứ?" Lâm Ngọc Ngân nhíu chặt mày, cô vô cùng khó chịu với hành động như vậy của Tôn Ngọc Vinh.
Đặng Văn Vũ đứng ở bên cạnh sắc mặt cũng có chút khó coi, trả lời: "Tổng giám đốc Lâm, Tôn Ngọc Vinh là thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Ngọc Tề, mà tập đoàn Ngọc Tề được mệnh danh là Đông Tề Thiên của Tô Hàng, Ngọc Thanh của chúng ta bây giờ không chọc nổi đâu."
"Nhưng cũng không thể như anh ta khi dễ người khác như vậy." Lâm Ngọc Ngân cầm lấy thẻ đấu giá từ trong tay Đặng Văn Vũ, chuẩn bị dùng biện pháp cứng rắn với Tôn Ngọc Vinh.
Nhưng Đặng Văn Vũ thở ra một ngụm khí lạnh, tiến đến ngăn cản Lâm Ngọc Ngân.
Thương hội phía Nam vừa mới thành lập cách đây không lâu, đồng thời Ngọc Thanh cũng còn chưa chân chính đững vững gót chân ở Tô Hàng, lúc này Lâm Ngọc Ngân lại tự mình ra mặt đối đầu với tập đoàn Ngọc Tề, vậy thật là một lựa chọn vô cùng không hề sáng suốt.
Lúc này, Tôn Ngọc Vinh đã có chút không nhịn được, nét tàn bào bao trùm cả khuôn mặt của anh ta, nhìn đấu giá viên trên sân khấu, nói: "Lâu như vậy cũng không có người nào cùng tôi tiếp tục ra giá, anh còn không hạ búa sao?"
Đấu giá viên trên sân khấu cũng gấp đến độ đầu chảy đầy mồ hôi.
Anh ta tỏ ra tay chân luống cuống không biết nên hạ búa hay không.
Phòng đấu giá Quỹ Sao Quang không chỉ sẽ tổn thất mấy tỷ, mà đồng thời cũng sẽ phụ tấm lòng đầy ý tốt của Từ đại sư.
Nhưng nếu không hạ búa, anh ta không đắc tội nổi với người của tập đoàn Ngọc Tề.
Phó Văn Lâm vội vàng nói: "Cậu Tôn, xin cậu hãy nương tay, bức tranh này..."
Phó Văn Lâm còn chưa nói hết lời, Tôn Ngọc Vinh liền cắt đứt lời của ông: "Ông chủ Phó, giá tiền này là các ông định ra, tôi chỉ dựa theo quy trình thôi.
Bây giờ ở chỗ này tôi một mình ra giá, ông chẳng lẽ còn muốn dựa vào tài khoản của Tôn Ngọc Vinh tôi nữa sao?"
Phó Văn Lâm mồ hôi tuôn như mưa rơi, nắm chặc tay thành hai quả đấm, nỗi tức giận dâng tới đỉnh điểm, nhưng ông cũng không dám cứng rắn cùng Tôn Ngọc Vinh.
Quỹ Sao Quang của ông chẳng qua chỉ là một tổ chức đấu giá từ thiện thôi, nhưng sức mạnh và nền tảng của tập đoàn Ngọc Tề có thể so sánh với gia tộc quyền thế hạng nhất ở phía Nam.
Đây hoàn toàn giống như sự chênh lệch giữa thuyền nhỏ cùng bánh xe lớn vậy.
Tập đoàn Ngọc Tề uy hiếp Quỹ Sao Quang của ông chỉ cần một câu nói thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...